Chương 4

Cứ như vậy tôi bắt đầu sống chung cùng Giang Thính Triều.

Lúc còn ở Giang gia, Giang Thính Triều luôn bận rộn, chín mười hôm không về nhà một lần.

Vậy mà từ khi sống chung, anh ta luôn cố gắng ngày nào cũng trở về nhà dù rất là trễ.

Có lẽ cảm nhận được sự kháng cự, anh ta cố gắng không chạm mặt với tôi nhưng đêm nào cũng phải ôm tôi ngủ.

Nhiều khi nửa đêm thức dậy phát hiện Giang Thính Triều quấn lấy mình, tôi đẩy ra thì anh ta đã trợn mắt bừng tỉnh sau đó làm một số việc khiến người ta khó chịu.

Dần dần,tôi lại quen có người ngủ bên cạnh mình như vậy.

Một hôm vào lúc tan tầm, trời đổ mưa rất to.

Tôi cầm ô đứng trước cửa nhà riêng đợi Giang Thính Triều.

Khi nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen quen thuộc dừng lại trước cổng, Giang Thính Triều từ xe bước xuống rồi có một người thanh niên tóc nâu xoăn cũng bước theo sát phía sau. Cậu ấy vượt qua chắn trước mặt Giang Thính Triều ngăn anh lại, hình như tranh cãi chuyện gì đó.

Giang Thính Triều ngoảnh mặt làm ngơ xoay người đi đến chỗ tôi.

Người thanh niên tóc xoăn sau lưng anh lúc này mới trông thấy tôi. Nếu có thể miêu tả ánh mặt cậu ấy khi đó thì tựa như chiếc đèn bỗng vụt loé lên giữa căn phòng u tối, sáng rực đầy hưng phấn, toan tính làm điều gì đó.

Tôi ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ giương cao ô che cho Giang Thính Triều rồi cùng anh trở lại căn nhà.

Một đêm bình an vô sự.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi như thường lệ tiễn Giang Thính Triều lên xe đi làm nhưng cố nán lại cổng chưa trở vào luôn.

Không ngoài dự đoán, người thanh niên hôm qua từ phía bồn hoa đằng xa xuất hiện, từng bước đi đến trước mặt tôi.

Cậu thiếu niên nở một nụ cười tươi mát như búp xanh mơn mởn đầu cành, chỉ những người tâm không chứa du͙© vọиɠ mới có thể cười như vậy, “Chị à, chị là tình nhân của Giang thiếu gia sao?”

Tôi dửng dưng gật đầu.

Cậu thiếu niên lại xoa tay, do dự một hồi mới nói:” Chị à, đầu năm nay nghề tình nhân đều không dễ làm.”

“Đúng vậy.” tôi phụ hoạ theo, “Làm sao bây giờ?”

“Không bằng chị đi theo em kiếm bát cơm đi.” Cậu thiếu niên nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời đầy tự tin,” Em về sau nhất định sẽ trở thành một đạo diễn xuất sắc. Chị đóng phim cho em đi, em nhất định sẽ giúp chị nổi danh.”

“Cậu là đạo diễn?” Tôi dò xét hỏi cậu ta, nghi ngờ mình gặp phải loại người lừa đảo kiểu mới, “Cậu cũng dụ dỗ Giang Thính Triều như vậy?”

“Anh ấy không hợp,” cậu thiếu niên lắc đầu, “Ban đầu anh ấy đồng ý đầu tư vào bộ phim của em cuối cùng lại thu hồi.”

À, hoá ra là một đoàn phim sắp phá sản và cậu đạo diễn xấu số phải đích thân đi lôi kéo diễn viên và nhà đầu tư.

Chẳng qua tôi vẫn kiên nhẫn trả lời:” Cậu tìm tôi cũng vô dụng. Tôi có diễn thì kim chủ sau lưng tôi cũng không chịu chi tiền đâu.”

“Đầu tư có thể tìm người khác.” Cậu thiếu niên kiên trì giải thích, “Nhưng nhân vật nữ chính của bộ phim thì chỉ có một, trừ chị ra không có ai đủ tiêu chuẩn đóng vai đó cả.”

Tôi cười nhạt,”Cảm ơn em trai, nhưng tôi trước nay không biết diễn kịch.”

“Chị, em không phải kẻ lừa đảo đâu.” Cậu thiếu niên quyết không từ bỏ, “Lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã biết chị có thể làm được.”

Cậu thiếu niên tự giới thiệu mình là Chu Dã, sinh viên năm 4 khoa đạo diễn trường sân khấu điện ảnh đồng thời cũng là đạo diễn phim văn học nghệ thuật.

Những bộ phim ngắn cậu ấy làm khi thực tập, thậm chí cả hồ sơ cá nhân của cậu ấy cũng đều có thể tìm thấy trên mạng.

Các tác phẩm đó được đánh giá khá tốt nhưng bị giới hạn người xem, vậy nên đâu đó chỉ tầm hơn trăm người đánh giá.

Tôi có cảm giác Chu Dã là một đạo diễn có tương lai, so với thân phậm chim hoàng yến trong l*иg của tôi còn tốt hơn rất nhiều.

Nhưng tôi vẫn kết bạn với Chu Dã. Không lâu sau, Chu Dã chuyển toàn bộ tài liệu kịch bản bộ phim sang cho tôi.

Theo lời giải thích của chính cậu ấy, đây là bộ phim dài tập đầu tay do cậu thực hiện và chắc chắn sẽ tạo được tiếng vang lớn.

Tôi không bình luận gì nhưng vẫn ấn mở kịch bản.

Bộ phim tên là ” Tiểu Liên “

Tiểu Liên là con gái độc nhất của một gia đình giàu có, năm 14 tuổi cô gặp Tiết Du, người anh họ bà con xa đến nương nhờ gia đình cô.

Cha mẹ Tiểu Liên cưu mang Tiết Du nên hai người lớn lên bên nhau rồi dần nảy sinh những tình cảm cấm kỵ.

Về sau, khi cha mẹ Tiểu Liên biết việc này đã kịch liệt phản đối nhưng không thể ngăn cản ý chí kiên định của con gái mình.

Để chứng minh cho cha mẹ thấy, Tiểu Liên và Tiết Du gạo nấu thành cơm, có con trước khi kết hôn. Khi hai người sinh hạ một bé trai, cha mẹ Tiểu Liên không thể phản đối hôn sự của hai người.

Dựa thế tài lực của nhà ngoại cùng với tài năng độc đáo của mình, việc làm ăn của Tiết Du ngày càng phát đạt dần dần vượt xa nhà đằng vợ.

Chuyện cũ kể đến đây vẫn theo mô tuýp cuộc sống vượt khó của chàng rể nhà giàu, nhưng đúng lúc này vở kịch chuyển hướng, Tiểu Liên muốn ly hôn với Tiết Du.

Tiết Du quyết không đồng ý, vì muốn giữ Tiểu Liên lại bên người mà hắn ta bắt cô ấy uống thuốc suy nhược thần kinh mỗi ngày. Mục đích khiến tinh thần của Tiểu Liên bị tổn thương, chỉ có thể ngây ngốc ngơ ngác.

Đồng thời thiết kế một khu biệt thự ở ngoại thành cách ly cô khỏi xã hội bên ngoài, chỉ có thể ở trong biệt thự ỷ lại vào chồng.

Dần dà, Tiểu Liên ngày càng suy yếu như một con rối gỗ, cả ngày luôn ngồi yên lặng trong phòng chờ đợi người chồng của mình trở về.

Cho đến lúc chết, cô hoàn toàn quên mình là ai, giữ nguyên tư thế tựa vào cạnh cửa căn biệt thự mong ngóng tiếng bước chân của Tiết Du.

Chu Dã nói:” Chị ơi, đôi mắt của chị giống hệt đôi mắt Tiểu Liên.”

Ánh mắt thống khổ đó không cần phải kỹ thuật diễn cao siêu bắt chước.

Chỉ cần chị xuất hiện trên màn hình, bất kỳ ai xem cũng biết chị là Tiểu Liên.

Tôi thở dài, đáp lời Chu Dã :” Cậu có vang danh lớn hay không tôi chưa dám nói trước nhưng tôi có thể xác định bộ phim này nhất định sẽ thành công vang dội.”

10.

Tôi thẳng thắn từ chối Chu Dã.

Hôm chủ nhật hiếm khi Giang Thính Triều không ở nhà. Tôi một mình lục tung tầng hầm, lúc đầu chỉ định thử tìm với ý ăn may nhưng đột nhiên bới được một chiếc hộp trong đống đồ lộn xộn.

Mở hộp ra thì chiếc đồng hồ quả quýt lăn lóc rơi xuống.

Tôi nhặt lên bật ra, bên trong đồng hồ kẹp tấm ảnh đen trắng chụp một người phụ nữ.

Mái tóc bồng bềnh như mây, đôi mắt đẹp như ấp ủ mối tình thầm kín.

Khuôn mặt giống Giang Thính Triều đến kỳ lạ.

Tôi xem một lúc liền minh bạch đây là mẹ của Giang Thính Triều.

“Lý Ánh Liên đoản mệnh.” Khi còn nhỏ mẹ thường ôm tôi và cảm khái rằng, “Người phụ nữ đó thật đáng thương, Đình Tuyết à.”

Người phụ nữ đáng thương liệu có biết mình đã sinh ra đứa con biếи ŧɦái như thế nào không? Tôi nghiêm túc tự hỏi sau đó nhét chiếc đồng hồ quả quýt vào lại trong hộp.

Lòng đột nhiên chấn động.

Tiết Du? Giang Du?

Tiểu Liên? Lý Ánh Liên?

Trùng hợp như vậy sao?

Tôi đi ra khỏi tầng hầm, lật lại kịch bản Chu Dã đã gửi cho tôi một lần nữa.

Lần đầu tiên tôi chỉ xem qua loa nắm chắc vài tình tiết nhưng cũng không đặc biệt suy nghĩ.

Lần này xem lại, lòng bỗng chốc trầm xuống.

Cái kịch bản này giống y đúc với cuộc đời Giang Du. Trên con đường làm giàu của Giang Du tôi không biết chi tiết nhưng nghe đồn cha mẹ của ông sớm mất , việc kinh doanh lúc ban đầu đều phải nhờ nhà đằng vợ.

Đọc thêm lần nữa, tôi có thể khẳng định kịch bản này viết về Giang Du.

Đây chính là chuyện xấu mà ông ta không muốn người khác biết, vậy mà Chu Dã dám viết ra rồi lại tìm Giang Thính Triều đầu tư thậm chí còn mời tôi làm diễn viên nữ chính.

Nghĩ đến đây, tôi thấy chuyện này thú vị hơn rất nhiều. Vô luận thế nào tôi cũng không thể bỏ qua cơ hội giẫm nát mặt Giang Du cùng Giang Thính Triều thế này được.

Tôi liên hệ lại cho Chu Dã nói với cậu ta rằng tôi muốn thử sức. Cậu ta liền gửi cho tôi một địa chỉ.

Diễn thử xong, thời điểm nhìn lại đoạn phim tôi thấy mình thật mới lạ.

Khuôn mặt quen thuộc nhưng lại mang cảm giác lạ lẫm, dường như thêm một lần sống vậy.

Chỉ một đoạn ngắn nhưng Chu Dã để tôi quay thử ba lần.

Cảnh Tiểu Liên phát hiện tên họ Tiết nɠɵạı ŧìиɧ. Tất cả những thâm tình cùng sự vất vả giúp đỡ chồng như trò hài, cô yên lặng soi gương rồi rơi lệ. Ngồi suốt một đêm sau đó quyết tâm ly hôn.

Lần quay đầu tiên, tôi còn hơi khẩn trương. Chu Dã không nói gì.

Lần quay thứ hai, tôi như chìm sâu vào cảnh diễn, tưởng tượng tâm trạng của Tiểu Liên, chậm rãi suy nghĩ mình nên thể hiện ra sao. Lời thoại cuối cùng vừa nói xong dường như cũng cảm nhận được sự bi thống cùng cực trong lòng Tiểu Liên khi đó.

Lần quay thứ ba, tôi thấy mắt Chu Dã phát sáng lên kích động hỏi tôi:” Sao chị biết khi đó nên cười như vậy? Sao chị lại có thể nghĩ được việc dùng sự bình tĩnh kiềm chế nỗi đau thương cho cảnh này? Chết tiệt, chị có phải lần đầu tiên quay phim không thế?”

Đối diện với khuôn mặt kích động của Chu Dã, tôi không nhịn nổi bật cười, ” Có lẽ do … tôi cũng từng nhiều lần bị bỏ rơi.”

Nói thật mà như đùa, Chu Dã thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn tôi,” Đình Tuyết, mặc dù mọi người đều không thích sự đau khổ, nhưng …đối với những người làm nghệ thuật như chúng ta thì có thể nói , đau khổ là mảnh đất tốt nuôi dưỡng những tài năng đặc biệt.”

Cậu ấy chiếu lại cảnh quay, chỉ vào hình ảnh tôi ở bên trong, ánh mắt gần như si mê,” Mà chị nhìn xem, chị sinh ra để dành cho máy quay. Em không biết trước chị làm gì, đã lãng phí bao nhiêu thời gian nhưng em muốn khuyên chị đừng bỏ lỡ và chà đạp thiên phú của mình.”

Cậu ta nói thật nhẹ nhưng mỗi chữ như đập vào lòng tôi tạo lên những vòng gợn sóng lan toả.

Tôi cúi đầu nhìn vào đôi tay của mình. Trong quá khứ nó luôn luôn bị đánh giá là trắng nõn, vô tích sự, cái gì cũng không làm nổi.

Vậy mà nay Chu Dã lại nói rằng tôi có thiên phú.

Sự tiếc nuối trong mắt cậu ấy quá rõ ràng khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì hành vi lãng phí thời gian của mình trong quá khứ.