Ta chỉ coi hắn là cha đứa nhỏ, cuộc sống cũng không phải trôi qua không nổi. Điều duy nhất ta bất mãn với hắn là hắn không để tâm đến Triều Triều.
Triều Triều vừa mới học đi. Nàng ở trong phủ gặp được Thẩm Húc, lảo đảo muốn Thẩm Húc ôm nàng. Đi được nửa đường bị té ngã, khóc rống lên. Thẩm Húc chỉ ở một bên nhíu mày nhìn, cuối cùng cũng không lại ôm nàng.
Hôm đó, ta và Thẩm Húc cãi nhau một trận lớn. Hắn hỏi ta, rốt cuộc còn có cái gì bất mãn.
“Ngươi cần sự che chở, ta cưới ngươi, che chở cho ngươi.”
“Ngươi muốn một đứa con, ta cũng đã cho ngươi một đứa."
“Ngươi muốn tôn vinh, ta liền cho ngươi sự tôn vinh.”
“Ngươi từ một nữ nhi tế tửu của Quốc Tử Giám trở thành cáo mệnh phu nhân tam phẩm, đi ra ngoài mọi người đều phải nhìn ngươi một cái. Làm người nên biết thỏa mãn.”
Trong khoảnh khắc kia, ta giống như bị dội một xô nước lạnh trong mùa đông giá rét, lạnh từ đầu đến gót chân. Ta vốn tưởng rằng, mặc dù Thẩm Húc không yêu ta, nhưng đối với ta luôn có vài phần tôn trọng.
Nhưng mà ở trong lòng hắn, mọi thứ hắn cho ta hết thảy đều chỉ là bố thí. Ta không cần loại bố thí này, một lần nữa ta đề nghị hoà ly. Nhưng ở ngoài thư phòng của hắn, ta phát hiện hắn đang tự th ủ d âm với một bức hoạ.
Một khắc kia, nói không rõ là buồn nôn nhiều hơn, hay là phẫn nộ nhiều hơn. Ta đạp cửa, cướp lấy bức tranh trong tay hắn, muốn lý luận với hắn. Lại thình lình phát hiện, người trong tranh lại là Hoàng hậu Mạnh Hạm.
Ta cầm bức tranh nhỏ kia, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Rất nhiều chuyện khó hiểu trong quá khứ cũng đều có đáp án. Vì sao Thẩm Húc muốn cưới ta. Vì sao sau khi cưới ta lại không chạm vào ta.
Cùng với vì sao Hoàng hậu mỗi lần gặp ta, đều muốn tra khảo ta. Ta là phu nhân của Thẩm Húc, lúc mừng năm mới không thể không gặp Hoàng hậu.
Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng ta, bởi vì ta không cầm chắc phần thưởng được ban từ tay cung nữ, nên đã làm vỡ một thanh Ngọc Như Ý.
Hoàng hậu phạt ta quỳ ở trước Phượng Thanh điện ba canh giờ. Cuối cùng vẫn là nhờ Thẩm Húc cầu xin, mới thả ta ra ngoài. Ngày đó, trên xe ngựa đón ta hồi phủ, chân của ta sưng tấy, vừa đau vừa cảm thấy ấm ức.
Thẩm Húc lại chỉ nói, tính tình Hoàng hậu không tốt nhưng bản tính đơn thuần, làm cho ta không thể sinh oán hận với Hoàng hậu. Hoàng hậu tính tình nóng nảy, thích hưởng lạc, bị triều thần trên dưới chỉ trích rất nhiều.