Chương 6

Khi đó, ta còn quá trẻ, căn bản không biết đây là thủ đoạn hắn giáo huấn ta. Làm tổn thương lòng kiêu hãnh của ta, chà đạp lòng tự trọng của ta. Để cho ta trở thành một kẻ chỉ biết tự thương hại mình trong hậu trạch, chỉ biết hắn sai đâu làm đó.

Khi đó, ta không biết làm sao bây giờ, mỗi ngày chỉ dám trốn ở trong chăn len lén khóc. Nghĩ tới đây, ta liền tức giận không chỗ phát tiết, lại cho Thẩm Húc một bạt tai.

Hắn nắm lấy tay ta, cảnh cáo ta, bảo ta không được được voi đòi tiên.

“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?”

Ta vuốt ve mặt hắn, cười lớn.

“Ngươi đánh đi. Hôm nay ngươi đánh ta một cái, ngày mai ta sẽ truyền đi cho khắp thiên hạ đều biết, Thám Hoa Lang ngược đãi chính thê, chính thê là con gái của ân nhân. Không biết quan gia có thích lời đồn này hay không?”

Trong mắt Thẩm Húc lửa giận cuồn cuộn, nhưng rốt cuộc cũng không dám động thủ. Ta biết hắn không dám đánh ta. Lúc này hắn chỉ một lòng vì Hoàng hậu nương nương của hắn mà leo lên. Hắn không chấp nhận được danh tiếng của hắn có nửa điểm tỳ vết.

Không ngờ hắn lại cúi đầu, ngụy trang ra bộ dáng thâm tình chân thành, thân mật cọ cọ hai má của ta.

"Khả Khắc, nàng đối với ta có hiểu lầm gì phải không, hay là đã nghe lời gièm pha gì rồi?"

"Nàng và ta là thanh mai trúc mã, nàng nên biết trong lòng ta chỉ có mình nàng. Ta xuất thân không tốt, để có được như ngày hôm nay không phải là điều dễ dàng.”

"Nàng và ta là phu thê nhất thể đồng tâm, vinh nhục cùng chung. Ta một lòng muốn làm quan, cũng là vì tôn vinh của nàng."

"Nàng là thê tử của ta, nên vì ta mà xử lý tốt chuyện ở hậu trạch, để ta không phải lo lắng mới đúng."

Thẩm Húc sinh ra đã có một ánh mắt đa tình. Nếu bị hắn nhìn chăm chú, rất khó không làm cho người ta sinh ra ảo giác trong mắt hắn chỉ có mình. Nếu như ta vẫn là Tô Khả Khắc đời trước, chắc hẳn khi hắn nói ra những lời như vậy, ta chính là sẽ vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa.

Đáng tiếc, Tô Khả Khắc kia đã chet. Hiện giờ đứng ở trước mặt hắn, là một cô hồn dã quỷ hận không thể nghiền xương hắn thành tro. Mà hắn trấn an ta, cũng chỉ là bởi vì không thể hòa ly với ta, lại cần ta làm một con rối giúp hắn.

Ta vuốt ve mặt của hắn, lại tát hắn một cái: "Đáng tiếc ngươi chỉ là thứ đồ chơi do người mẹ hạ tiện của ngươi sinh ra, làm sao xứng yêu ta chứ?"

Thẩm Húc trừng mắt nhìn ta, ước gì hắn có thể ăn sống ta. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ cắn răng bỏ đi. Ta ngồi trên chiếc chăn cưới nhìn bóng lưng hắn, trong đầu đang nghĩ cách đẩy hắn và Mạnh Hạm vào chỗ chet.

Nếu yêu nhau đến thế, vậy hãy để câu chuyện tình yêu của các người được truyền tụng khắp thiên hạ đi.