Chương 1: Cầu nguyện gia đình bình an

Chỉ trong một bữa ăn, Trần Yểu đã có thêm một mối hôn sự.

Dùng hai chữ "hôn sự" để hình dung cũng không thích hợp, thực tế chỉ là nạp trắc phi mà thôi, khác biệt rất lớn cưới vợ chính thất, tam thư lục lễ đều có thể không cần dung đến, người trong cuộc đồng ý là được.

Trần Yểu không có phản đối.

Sự nhiệt tình của mọi người đối với việc theo đuổi mấy chuyện nóng hổi không thay đổi qua các thời đại, huống chi là hôn phối giữa công chúa Chiêu Hoa xinh đẹp vô song và Tề Vương điện hạ như sơn như ngọc. Ít ngày nữa thôi là sẽ lan truyền khắp Trần quốc.

Mạnh Bình Sơn là bạn tốt thuở nhỏ của Tề vương điện hạ, làm sao có thể không chúc mừng Tề vương điện hạ được cơ chứ.

Mạnh Bình Sơn lắc lắc chiếc quạt gấp vẽ cảnh sơn thủy, vội vàng đi đến Tề vương phủ, mỉm cười nói: "Tề vương điện hạ, ngài thật có phúc."

Người còn chưa bước vào cửa, tiếng chế trêu chọc đã truyền vào tai.

Trần Yểu đang xử lý công việc trong Trường Thiên thư các, khi nghe thấy giọng nói của Mạnh Bình Sơn, hắn cũng không ngẩng đầu lên, không lạnh không nhạt nói: "Ngươi cho rằng đây là phúc khí sao?"

"Có tin đồn công chúa Chiêu Hoa người cũng như tên, diễm lệ vô cùng, ngay thẳng cương liệt. Trước đây, khi ở Lương quốc, chính là sao quanh trăng sáng", Mạnh Bình Sơn đóng quạt lại, gật đầu hai lần với Trần Yểu, "Có một mỹ nhân như thế này không phải là phúc khí sao? Tầm mắt của điện hạ không khỏi quá cao đi."

Trần Yểu đặt sổ con đã phê xong xuống, ngẩng đầu nói: "Lương quốc đã bị lật đổ, mọi chuyện trước đây chỉ là chuyện thoáng qua”

Ba tháng trước, công chúa Chiêu Hoa được tặng cho Trần quốc như một món lễ vật, bởi vì nàng đủ trân quý, huy hoàng của quá khứ trở thành lý do để nàng được tuyển chọn.

Đối với người có lòng tự trọng và kiêu ngạo mà nói, loại chuyện này rất khó chấp nhận, chứ đừng nói đến việc đối mặt với kẻ thù của mình mỗi ngày. Nếu như công chúa Chiêu Hoa thật sự cương liệt như trong truyền thuyết, sợ là gia đình không yên.

Trần Yểu vốn thích yên tĩnh, khẽ thở dài một cái: "Ta chỉ hy vọng nàng đừng quá ồn ào."

Mạnh Bình Sơn nhìn ra Trần Yểu không vui lắm, liền hỏi: "Ngài cũng không muốn, tại sao lúc hoàng đế bàn bạc, ngài lại không từ chối?”

Hoàng đế, hoàng hậu vô cùng yêu thương đứa con út Trần Yểu. Nếu Trần Yểu nói rõ là không muốn, hoàng đế sẽ không ép buộc hắn. Nếu không như vậy, làm sao Trần Yểu có thể mười chín, hai mươi tuổi mà vẫn còn cô đơn.

Trần Yểu lãnh đạm nói: "Là thái tử đề nghị, ban công chúa Chiêu Hoa cho ta làm chính thê. Thế nhưng phụ vương cảm thấy, Chiêu Hoa dù sao cũng là vong quốc công chúa, vẫn là làm trắc phi phù hợp hơn."

Hoàng đế và hoàng hậu làm sao có thể không vội về chuyện hôn sự của Trần Yểu, thái tử cũng quan tâm không kém.

Thái tử là trưởng tử, còn Trần Yểu là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, huyết nùng tình thâm. Nhưng với tư cách là thái tử, hắn cũng phải đề phòng đệ đệ ruột, cũng đều là đích tử.

Tề Vương phi, tốt nhất vẫn là gia thế không nên quá tốt, để không trở thành trợ lực cho Tề vương.