PHẦN 2: Chiến Trường - Chương 1: Thức tỉnh

Simba bỏ đi, trạm thu phí của thành phố M yên bình trở lại.

Nhưng khoảnh khắc yên bình nhanh chóng bị phá vỡ, một con zombie tập tễnh bước ra, quỳ xuống mặt đất, cẩn thận liếʍ máu tươi còn chưa khô.

Máu tươi trên mặt đất là của Văn Vũ.

Sau đó là con thứ hai, con thứ ba. . . . . .

Vô số zombie dần đi tới, những con này đều bị mùi máu tanh của Văn Vũ thu hút, đuổi theo đến đây.

Mặc dù Simba không đuổi theo nhưng đám zombie không não này sẽ không bao giờ buông tha.

Một lượng lớn zombie lần theo vết máu của Văn Vũ, tập tễnh bước càng ngày càng gần chỗ Văn Vũ.

. . . . . .

Văn Vũ giống như đang nằm mơ, trong giấc mơ, chân cậu đạp cự long, quát tháo Cửu Tiêu, cậu vung tay một cái, vô số ma thú khủng bố lập tức chạy đến, mắt thấy đám ma thú mình gọi tới nuốt chửng đám zoombie, lắng nghe tiếng tôn sùng và ca ngợi của người sống sót phía dưới, Văn Vũ không nhịn được bật cười ha ha.

Sau đó, cậu tỉnh mộng.

Bởi vì bật cười động đến vết thương, cảm giác đau đớn khiến Văn Vũ nhận ra, vừa rồi mình vênh vênh váo váo chỉ là ảo tưởng mà thôi, mà hiện thực thì tàn khốc.

Vết thương đã được cầm máu hoàn toàn, nhìn miệng vết thương dữ tợn và khủng bố lộ ra màu trắng ghê tởm, dưới tác dụng khép lại nhanh chóng, thậm chí có thể nhìn thấy thịt non đang không ngừng sinh trưởng chỗ miệng vết thương.

Cố nén đau nhức và ngứa ngáy, Văn Vũ cẩn thận quan sát bốn phía, không gian bảo vệ không lớn, hơn nữa rất sạch sẽ, bên ngoài mặt trời đã lên.

Đã qua một đêm rồi.

Linh thú trong cơ thể không ngừng phát ra tin tức "Đói", lúc này Văn Vũ mới phát hiện, mình đã hợp thể với linh thú gần 5 tiếng, lúc này, linh thú đã mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng linh thú cấp 2 rõ ràng cảm nhận được vết thương của chủ nhân không mấy lạc quan, nên vẫn miễn cưỡng duy trì trạng thái chiến đấu.

Trong lòng Văn Vũ mềm nhũn, vội vàng thoát khỏi trạng thái chiến đấu.

Nhìn thấy tiểu linh thú lại một lần nữa xuất hiện trên vai mình, cọ vào má mình vô cùng thân thiết, trong lòng Văn Vũ ấm áp, "Lúc quan trọng, cũng chỉ có mày là đáng tin cậy."

Lảo đảo xuống giường, Văn Vũ trực tiếp ra khỏi phòng bảo vệ.

Xưởng này rất lớn, nhưng kỳ lạ là không thấy bóng dáng của zombie.

Văn Vũ không để ý đến hiện tượng kỳ quái này, cậu trực tiếp đi đến cột đá trao đổi cách đó không xa.

Có hai cột đá trao đổi bên trong khu vực xưởng.

"Kiểm tra điểm tích luỹ."

"Đinh, còn 971 điểm tích luỹ." Xem ra trong quá trình mình chạy trốn, đã tiện tay xử lý không ít zombie chặn đường.

"Đổi thuốc trị liệu trung cấp."

"Đổi thành công, trừ 500 điểm tích luỹ."

Thấy thuốc trị liệu trung cấp xuất hiện trên cột đá trao đổi, Văn Vũ mở nắp chai, một hơi uống sạch.

Vết thương nhanh chóng lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cảm giác ngứa ngáy kịch liệt làm cho Văn Vũ không nhịn được gãi lên miệng vết thương, không có cảm giác đau đớn, chỉ gãi được một cục vảy đã ngưng kết máu.

"Hiệu quả này thật sự là kinh người." Văn Vũ thấy vết thương trên người không ảnh hưởng đến hoạt động của mình nữa, cậu lập tức hớn hở. Kiếp trước mình chưa từng được dùng đồ cao cấp như vậy, hiệu quả này thật sự là hoàn hảo.

"Đúng rồi, còn độc nhãn nữa." Thấy tính mạng của mình lại một lần nữa được đảm bảo, Văn Vũ lập tức nhớ tới vị anh hùng to lớn khiến mình có thể thoát khỏi móng vuốt của Simba.

Văn Vũ đắm chìm ý thức trong không gian hồn sủng, liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng to lớn của độc nhãn.

Xương vốn mất đi nửa người dưới đã mọc lại, dưới ánh sáng màu tím lóng lánh, từng khối thịt ghê tởm đích thịt đang không ngừng sinh trưởng. Thậm chí ở trên mặt độc nhãn, con mắt mất đi từ lâu cũng dần dần mọc ra.

"Chà chà, hiệu quả trị liệu này." So sánh với tốc độ hồi phục, Văn Vũ nhất thời cảm thấy thuốc trị liệu trung cấp đúng là cặn bã.

"Này, có nghe thấy không?" Văn Vũ nhìn thấy cơ thể độc nhãn đang không ngừng run rẩy vì vết thương khép lại, cậu quan tâm hỏi một câu.

Con mắt còn nguyên vẹn hơi mở ra, sau đó cái đầu chó khổng lồ đánh giá xung quanh, giống như muốn tìm hiểu xem âm thanh vừa rồi phát ra ở đâu.

Thấy độc nhãn đã tỉnh lại, Văn Vũ nhất thời muốn trêu đùa nó: "Là tao, hàng xóm của mày đấy, nhưng bây giờ tao là chủ nhân của mày, nào, gọi một tiếng chủ nhân đi."

Nghe thấy Văn Vũ trêu chọc, độc nhãn lập tức trợn mắt khinh thường, ngáp một cái thật to rồi lại nằm bất động .

Lúc này, Văn Vũ đỏ mặt, giữa hồn sư và hồn sủng không có quan hệ lệ thuộc, sau khi kết giao khế ước, giữa hai người hình thành một kiểu tình cảm tương tự quan hệ huyết thống, mà loại tình cảm này, thậm chí còn đáng tin hơn cả nô dịch.

Bây giờ độc nhãn giống như người thân của Văn Vũ, vừa nhìn thấy vết thương lớn trên người độc nhãn, trong lòng Văn Vũ cảm thấy rùng mình.

"Yên tâm đi, không lâu nữa, chúng ta sẽ trở về tìm Simba báo thù."

Văn Vũ ngầm hạ quyết tâm.

Độc nhãn trong hồn cảnh cấp 2 giống như nghe thấy quyết tâm của Văn Vũ, hơi mở mắt, sát khí hung tàn trong ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Nhục nhã và tổn thương mà Simba gây ra cho độc nhãn, độc nhãn tuyệt đối không quên.

"Ô ô, ô ô."

Nghe thấy âm thanh nức nở chỗ cửa khu xưởng, Văn Vũ bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một con zombie xuất hiện ở cửa khu xưởng, sau đó là con thứ hai, con thứ ba, càng ngày càng nhiều.

"Hầy, thật sự là không thể yên tĩnh được mà." Văn Vũ vừa muốn cầm dao bằng thép lên chém đàn zombie ghê tởm này thì ở nơi xa hơn, đột nhiên xuất hiện nhiều âm thanh ồn ào.

"Bùm." Một chiếc xe tải lớn lao thẳng vào đàn zombie, tông vào mấy con zombie trước mặt, sau đó, chiếc xe tải này nhanh chóng lùi lại.

Cùng lúc đó, phía sau xuất hiện một vài chiếc xe tư nhân, trên xe đều là người.

"Nhanh lên, nhanh lên." Một người đàn ông trung niên một tay cầm dao bằng thép, một tay cầm khiên gỗ tự chế, nhanh chóng chui ra khỏi xe tải, dùng khiên gỗ trực tiếp đánh bay một con zombie, sức lực khổng lồ nện vào người con zombie, khiến đầu nó tập tức nổ tung.

Mấy chức nghiệp giả bên trong xe con vội vàng chui ra, vũ khí trong tay liên tục bổ về phía zombie.

Hoàn toàn không có cách thức, vừa nhìn là biết chỉ là một đoàn người thường, nhưng sự quyết tâm và biểu tình không hề sợ hãi trên người mỗi người khiến Văn Vũ hiểu, nhóm người trước mắt này đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn của mạt thế.

"Nhanh lên, người bên kia, này, gọi cậu đó, còn đứng ở cột đá trao đổi làm gì nữa? Còn không mau qua đây?" Thấy đàn zombie càng ngày càng nhiều, người đàn ông trung niên cầm khiên gỗ la lớn với Văn Vũ.

"Hả? Gọi tôi à?" Nhìn thấy biểu tình lo lắng của người đàn ông trung niên kia, Văn Vũ lập tức phản ứng lại, hình như đối phương muốn cứu mình, cũng không nói cho những người này là mình hoàn toàn không sợ mấy con zombie này, Văn Vũ trực tiếp chạy qua.