Chương 7

Tôi ngoác miệng cười giả tạo gần như thấy được nếp nhăn: “Đồng hương thân mến, anh thấy đấy, nơi này trời xa đất lạ, các khách sạn gần đây đều đóng cửa, mấy ngày nay phải ngủ ngoài đường mất thôi."

Anh ta lắc đầu nguầy nguậy: "Không đi đâu, không đi đâu, tôi thà ngủ ngoài đường còn hơn."

"Đường phố ở đây ban đêm toàn những kẻ biếи ŧɦái, thích nhất những chàng trai trẻ có làn da mịn màng như anh..." Tôi dừng lại đầy ẩn ý,

đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, "Những lời tôi nói đều là sự thật, người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc đâu."

Sắc mặt người thanh niên càng tệ hơn và anh ta bắt đầu do dự.

Tôi chậm rãi ngồi xuống ghế, thổi dao bầu của mình và để tóc rơi xuống đó.

Lưỡi dao cắt bay sợi tóc.

“Đi.”

Người thanh niên nhìn hai viên cảnh sát không hề để ý đến anh ta, vô cùng tủi nhục gật đầu.

“Thế này có phải ngoan không.”

Tôi giống như một tên đầu gấu, ôm lấy vòng eo thon gọn của thanh niên và đi về phía nhà mình.

Dưới ánh nắng ban mai, kính của căn phòng nhỏ vỡ vụn khắp sàn...

Nhìn vào phía trong qua những ô cửa kính vỡ, bên trong nhà rất bừa bộn.

“Ừm…” Người thanh niên chớp mắt nhìn tôi, “Cô gọi đây là phòng tắm riêng và sân nhỏ lãng mạn à?” “

“Anh mặc kệ đi, nó lãng mạn mà.”

Đêm qua tôi đã thoát khỏi việc bị sát hại nên có tâm trạng không tệ, nghe thấy thế liền nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóc.

Nam chính hoàn toàn không nói nên lời, nhưng lại liếc nhìn con dao lớn trên lưng tôi, hoàn toàn xấu hổ mà nói dối: “Tôi hiểu rồi, là kiểu lãng mạn tàn phá của chiến tranh ở Syria.”

Tôi cười nhạt với lời nói của anh ta, nói thêm: "Hơn nữa buổi tối sẽ còn có nhiều tên sát nhân biếи ŧɦái quan tâm và đến đây kiểm tra chất lượng giấc ngủ của chúng ta."

Chu Văn Chi: "..."

Chu Văn Chi nhấc chân đi ngay.

"Tầng một có phòng bếp, tủ lạnh và phòng tắm. Tiếp đến phòng thứ ba là phòng dành cho khách. Trong đó hình như có một ít quần áo để thay, anh cứ dùng thoải mái nhé, nếu lỡ bị cảm thì buổi tối khi kẻ sát nhân tìm đến tôi không cứu được anh đâu.”