Chương 5

Tuy trong lòng có chửi rủa một chút nhưng thôi, nên biết dừng lại đúng lúc, dù sao con dao bầu này cũng rất tốt,

Nghĩ đến điều này, tôi thận trọng đi lên.

Tuy rằng kẻ dưới hầm tạm thời bị đánh đi nhưng nhất định vẫn chưa chết.

Nếu gã quay lại và cảnh giác hơn, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội lớn như vậy để xử lý.

Vì thế tối nay tôi quyết định tới đồn cảnh sát để trú ẩn.

"Ồ, chào cô Lý." Khi nhìn thấy tôi, viên cảnh sát có khuôn mặt châu Á liền chào hỏi, thấy mặt tôi hơi tái nhợt, anh ấy đứng dậy rót một tách trà nóng rồi đưa cho tôi. Anh ấy lo lắng hỏi: “Trông cô không được khỏe lắm, có chuyện gì sao?”

Tôi uống ừng ực một hơi hết sạch và đập mạnh cốc giấy lên bàn.

Ánh sáng dịu nhẹ làm tôi bớt hoảng loạn hơn rất nhiều, tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Sau khi tôi nói những chuyện này thì các anh đừng sợ nhé”.

Một cảnh sát tóc vàng khác cũng thò đầu ra với vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi đã được huấn luyện professional và tuyệt đối sẽ không nhút nhát, run cô."(*)

(*) Câu này tác giả cố tình viết thế

Tôi: "..." Tại sao câu nói này lại quen thuộc như vậy, và có vấn đề gì với ngôn ngữ địa phương pha trộn giữa tiếng Trung và tiếng Anh của anh thế.

"Có một kẻ sát nhân trong thị trấn của chúng ta."

Tôi nói rất nghiêm túc.

“Sao cơ? Cô muốn mua nhà ở đây? Không phải cô có nhà rồi sao?"

Viên cảnh sát Châu Á nói.

Tôi giật giật khóe miệng.

Biết ngay mà.

Trước đó, không phải là tôi không nghĩ đến việc nhờ giúp đỡ và nói sự thật với công chúng.

Tuy nhiên, thực tế lại một lần nữa đá tôi một cú nghiêm trọng, họ dường như không hiểu được những gì tôi nói hoặc những gì tôi muốn bày tỏ. Mọi câu nói về tương lai đều bị chặn lại bởi những thế lực không xác định.

Họ ngủ yên trong phòng và ngọn lửa sắp thiêu rụi tất cả.

Tôi là người duy nhất còn thức.

Nhưng không thể đánh thức mọi người dậy.

Cũng không thể mở cánh cửa bị khóa chặt.

Tuy nhiên, tôi vẫn không chịu bỏ cuộc và vỗ bàn: “Tôi không đùa đâu, trong thị trấn của chúng ta có những kẻ sát nhân, biến, thái!!”

“Chỗ know!” Viên cảnh sát tóc vàng chợt vỡ lẽ: “Cô ấy nói rằng thị trấn nhỏ của chúng ta—— ”

Tôi nhìn anh đầy mong đợi.

Tôi không ngờ rằng người nước ngoài mới đáng tin cậy.

"Không McDonald"s!"

"Cô Lý, cô cũng biết thị trấn của chúng ta tương đối nhỏ, nên có một Crazy Monday đã rất tuyệt rồi."

Viên cảnh sát châu Á từ từ quay lại ghế của mình.

Tôi: “…”

Tôi chạm vào con dao sau lưng, tay tôi dừng lại giữa không trung.

Hãy tỉnh táo và kìm nén.

Bị hoảng sợ không thể ngủ được.