Chương 20
"Ta ngay bây giờ sẽ đi tìm tiểu tử kia hỏi cho rõ.Thạch Lựu cô nương, người cô giúp ta xem trông nom một chút."
"Không cần, ta không chơi." Thạch Lựu thở phì phì ra khỏi phòng.
Mộ Thiên Tú đuổi theo đòi cái chìa khóa, tiếp tục đem người khóa trong phòng, giống như một trận gió chạy đi.
Giang Yên Hồng trợn tròn mắt. Sao lại có thể như vậy?! Nàng vọt tới cạnh cửa, lo lắng gõ cửa.
"Thả ta đi ra ngoài thả ta ra ngoài"
"Cái chìa khóa bị Thị Lang đại nhân cầm đi, ta cũng không có biện pháp." Cây lựu lấy cánh cửa ngăn cách nói, "Uy, ta cảnh cáo ngươi, không chuẩn ngươi lại phá đồ đạc, bằng không ta bắt ngươi bồi thường. Ngươi từ từ mà hô, ta không rảnh bồi ngươi." Thạch Lựu vừa xuống cầu thang bên cạnh hành lang vừa suy nghĩ lung tung. Thiệt là, thịt dê không đến được còn chọc một thân phiền phức, hiện tại đến phòng cũngtrở về không được, đành phải đi tới phòng tỷ muội ở một chút.
Giang Yên Hồng tức giận đạp cửa gỗ, cửa gỗ khắc hoa vừa nặng vừa dày không động đậy một chút, ngược lại làm nàng đau đến ôm chân lớn tiếng khóc thét.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Nội đường huyện nha, Mễ Bối cũng Uông mẫu gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Sáng sớm Mễ Bối đi gọi tiểu thư, phát hiện trong phòng rỗng tuếch, nha lý từ trên xuống dưới cũng đều đi tìm rồi, chính là không thấy người, vội vàng chạy tới báo cáo lão phu nhân.
Chuyện như thế này? Làm sao lo liệu đây?
"Tiểu Mễ, ngươi xem ai tới kìa?"
Hà Nhất Vấn mặt mày hớn hở dẫn Mộ Thiên Tú tiến vào trong nội đường, tới Thị Lang đại nhân đã lâu không đến lại đến rồi, đại nhân và Huyện thái gia vốn là nói nhao nhao rồi lại hòa như vậy, hắn đã sớm kiến quái bất quái rồi (không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị).
"Tiểu Mễ, nghe sư gia nói Giang huynh nhiễm phong hàn, thân thể không thoải mái, thật vậy sao?"
Mộ Thiên Tú vừa đến huyện nha liền nghe sư gia báo cáo Huyện thái gia sinh bệnh rồi, hắn trong lòng cười thầm vài tiếng, ha, sao có thể trùng hợp như thế, tám phần là giả bộ bệnh đi tìm nữ nhân nửa đêm không thấy kia a, tốt, nhất bất tố, nhị bất hưu, (Ý của câu thành ngữ có nghĩa là đã không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng). Hắn nhân tiện vạch trần lời nói dối này.
"Ta muốn đi xem hắn ngay bây giờ."
Giang mẫu sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, Mễ bối lao qua giữ chặt Mộ Thiên Tú đang xoay người muốn hướng gian phòng của tiểu thư phóng đi.
"Không nên đi ——"
"Vì cái gì không nên đi?" Hắn nhếch miệng cười tà mị.
"Bởi vì......" Mễ Bối cảm thấy Thị Lang đại nhân cười thật quỷ dị, cứng đầu tiếp tục nói dối, "Nếu hại đại nhân cũng nhiễm phong hàn thì không tốt."
"Đúng, đúng vậy cũng không tốt." Giang Mẫu chột dạ phụ họa.
Huyện thái gia không thấy đâu, đây là chuyện lớn, đã sớm phái người đi tìm, không tốt thì không tốt nhưng bọn họ còn có chỗ cố kỵ, trước khi biết rõ ràng, không dám kinh động người ngoài, thời điểm buổi sáng sư gia đến tìm người, đành phải nói dối, hiện tại sư gia kéo Thị Lang đại nhân cùng đến, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục hạ bài xuống.
"Không sợ, thân thể của ta cường tráng, bách bệnh bất xâm." Mộ Thiên Tú đẩy hắn ra, xuyên qua hoa viên, thẳng hướng gian phòng Huyện thái gia đi đến.
"Ta cũng đi thăm đại nhân một chút." Hà Nhất Vấn theo đuôi phía sau.
Mễ Bối cùng Giang lão phu nhân gạt mồ hôi như mưa theo sát phía sau, trơ mắt nhìn hai người phía trước tiến vào gian phòng không có một bóng người, chủ tớ hai người vừa xấu hổ vừa lo lắng đứng ở cửa phòng.
"Đại nhân đâu?" Hà Nhất Vấn kinh ngạc hỏi Mễ Bối.
"Đại nhân...... Hắn......" Hắn thật sự không biết làm sao, trên người mồ hôi lạnh mồ hôi nóng trao đổi.
"Hắn đi tìm nữ nhân, đúng không?"
Mộ Thiên Tú liếc hắn một cái, Mễ Bối sợ tới mức rụt lại, Giang mẫu càng sợ đến ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Sư gia không hiểu ra sao nhìn tới nhìn lui, "Nữ nhân? Đại nhân đi tìm nữ nhân cái gì?"
"Nói với hắn, nữ nhân của hắn tại chỗ ta, bảo hắn đến biệt thự tìm ta."
Mộ Thiên Tú không có kiên nhẫn các loại, đặt xuống lời nói tựu kính tự rời đi, sư gia vội vàng đi theo phía sau tiễn khách, bả ngây người mét bối Hoà Vang mẫu nhét vào tại chỗ.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Hắn không hiểu chính mình tại sao lại không thoải mái như thế.
Đưa Giang Thanh Mặcc đưa lên giường Thạch Lựu, không phải là muốn chặt đứt vọng tưởng không nên có kia sao? Tuy nhiên tình huống có khác, nhưng chỉ cần tiểu tử kia có nữ nhân chẳng phải tốt lắm sao, bất kể nàng là ai, hắn hẳn là phải chết tâm rồi, không phải sao? Chính là tại sao hắn lại cảm thấy rất không thống khoái?
Bởi vì tiểu tử kia ăn vụng, làm cho hắn có loại cảm giác bị lường gạt? Hay là hắn căn bản chính là đang dối mình gạt người, làm như thế cũng không thể thật sự giải quyết phiền não của hắn?
"Mộ Thiên Tú, ngươi vì sao càng ngày càng trở nên bất kiền bất thúy ( Myu: cái này ta chịu) như thế " Hắn một mặt chửi chính mình không bỏ xuống được, vừa mở khóa vào phòng Thạch Lựu.
Di? Lần này yên tĩnh thần kỳ, đi vào sau phát hiện trong phòng không có một bóng người, trước cửa sổ phía sau còn mở lớn,hắn thầm kêu một tiếng nguy rồi.
Chạy đến phía trước cửa sổ dưới lên xem xét, lầu các này mặc dù chỉ là lầu hai, nhưng lầu một xây một nửa trên nền đá, phía trước nền đá là một cái hồ nước không coi là nhỏ, bên cạnh hồ nước là hành lang gấp khúc vờn quanh, người của Noãn Nhật lâu thỉnh thoảng lui tới, cho dù nàng kia thật có can đảm từ nơi lầu cao này nhảy xuống, nhất định cũng sẽ bị người phát hiện.
Hắn đến cửa sau nhìn xem, giữa lầu các cùng tường sau có một cây lim có chút cao lớn, một cái dây vải buộc vật nặng treo ở trên cành cây to, đầu kia thì cột vào trên khung cửa sổ, rất hiển nhiên, nha đầu kia bò lên trên cây lim, nhảy qua tường sau, bỏ trốn mất dạng.
Lấy nữ nhân mà nói nàng ta xem như tài cao lớn mật rồi, nhưng dù nàng trốn cũng không chạy đến đâu, hắn nhảy xuống cửa sau, bằng tốc độ nhanh nhất truy theo.
Sợ bị người trông thấy, Giang Yên Hồng cố ý chọn ngõ sau ít người, đường nhỏ mà đi, liều mình chạy tốt một đoạn đường, nàng dùng hết khí lực tựa ở ven đường thở hổn hển không thôi.
Tên đáng chết, cũng dám chỉnh nàng ác như vậy, nếu từ nhỏ nàng không tự do thoải mái, loại chuyện nhỏ nhặt leo cây này không làm khó đượcnàng, lúc này nàng còn bị nhốt tại Noãn Nhật lâu mà lo lắng rồi, đợi nàng trở về, nàng cần phải tìm hắn tính khoản sổ sách này, tuyệt đối không chỉ như tính toán lúc trước chỉ hai chữ "Tuyệt giao" có thể giải quyết.
Thật vất vả điều hòa cơn tức giận, nàng tiện tay bó lại bó tóc dài chặn đường chướng mắt, tiếp tục hướng huyện nha chạy tới.
Vượt qua loạn thất bát tao ngỏ nhỏ, cuối cùng nhìn thấy cửa sau huyện nha rồi, Giang Yên Hồng trước tiên tránh ở góc chú ý quan sát, xác định bốn bề vắng lặng, mới mò mẫm đi qua gõ cửa.
"Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, mở cửa nhanh nha —— là ta nha ——" nàng không dám gọi quá lớn tiếng, đè tháp cuống họng, lo lắng gọi.
Cửa sau chi nha một tiếng mở ra, nàng tranh thủ thời gian đi vào, liên tục không ngừng đóng cửa rơi khóa, vỗ vỗ ngực vừa kinh hồn không thôi, xoay người nói: "Tiểu Mễ......" Mới vừa quay đầu, nàng sợ tới mức dán lên cửa mà đứng, kinh hoảng kêu to.
Mộ Thiên Tú cũng sợ tới mức hét lên ——
Hắn trên đường đuổi theo đến huyện nha, trông thấy nàng đang gõ cửa, hắn liền" Làm người tốt đến cùng", phóng qua tường vây giúp nàng mở cửa, nào biết nàng vừa xoay người lại, sợ hắn tới mức kinh hãi không thôi, thảo dung thất sắc.( Myu: Thông thường là hoa dung- mặt hoa- thất sắc không hiểu sao chỗ này tác giả lại để thảo dung- mặt cỏ- >"