Giọng tôi run rẩy: ""Thật xin lỗi, em không cố ý.""
Cố Tri Hành không nói gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo không chút độ ấm nhìn tôi chằm chằm.
Một lúc lâu sau hắn mới nói: ""Quỳ xuống.""
Bên dưới đều là mảnh pha lê vỡ.
Tôi nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn kia, ánh mắt run lên.
Chỉ trong một giây rất rất ngắn nhưng tôi lại nhớ đến rất nhiều chuyện.
Tôi nhớ đến nghệ sĩ nữ mới của công ty, tất cả mọi người gọi cô ta là Y Y, tuổi nhỏ hơn tôi rất nhiều, vẻ mặt căng tràn sức sống.
Sau khi giáo viên thanh nhạc nghe cô ta hát xong, không biết cố tình hay vô ý mà nói: ""Cô bé này còn giống Mạc Tịch hơn cả Hạ Tô năm đó.""
Y Y rất thích Cố Tri Hành.
Người người đều sợ Cố Tri Hành, chỉ có cô ta là không sợ. Chỉ cần Cố Tri Hành xuất hiện, cô ta sẽ lập tức đi phía sau hắn, ngọt ngào gọi hắn là anh Tri Hành.
Cố Tri Hành cười nói với giảng viên thanh nhạc: ""Là hạt giống tốt, nâng đỡ cho tốt.""
Thế là chút tài nguyên thuộc về tôi dần chuyển sang qua Y Y.
Một ngày trước, trong phòng thử đồ, tôi và Y Y oan gia ngõ hẹp gặp nhau.
Lúc ấy công ty đã đặc biệt mượn cho tôi một chiếc váy đuôi cá màu hồng nhạt được thiết kế riêng của một nhãn hiệu cao cấp, người đại diện gọi tôi đến mặc thử.
Nhưng lúc tôi đến nơi, chiếc váy này lại ở trên người Y Y.
""Màu hồng vẫn hợp với em hơn, chị Hạ Tô thấy thế nào?""
Y Y quay đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự dạn dĩ không biết sợ gì và sự ngây thơ nhưng lại không thể coi thường.
Tôi bình tĩnh nói: ""Nhãn hiệu và nghệ sĩ đều đã tương tác qua lại, đây là váy công ty dùng danh nghĩa của tôi để mượn, tôi không thể đưa cho cô mặc được.""
Y Y cười: ""Em đã hỏi anh Hành rồi, anh ấy nói em thích là được.""
Lúc này, khi đứng trước những mảnh pha lê vỡ, tôi nhớ đến khuôn mặt chiến thắng ngạo nghễ kia của Y Y.
Tôi lại nhớ đến bà, bà ngồi trên giường, vừa đan len vừa chỉ vào tôi ở trong tivi cho các dì hàng xóm: ""Đây là cháu của tôi, con bé hát hay quá nhỉ?""
Có lẽ thấy tôi đứng im không làm gì quá đông, Cố Tri Hành cũng mất kiên nhẫn, hắn xoay người đi ra cửa.
Mới đi được mấy bước, hắn nghe thấy tiếng động nhỏ ở phía sau lưng.
Cố Tri Hành quay đầu, ánh mắt hơi lay động.
Tôi quỳ xuống.
Trên sàn nhà đẩy mảnh vỡ, tôi không gạt sang một bên dù chỉ một mảnh, cứ như vậy trực tiếp quỳ lên trên.
Mảnh pha lê sắc nhọn đ.âm vào bắp chân tôi, m.áu lập tức chảy xuống.
Nhưng dường như tôi không cảm thấy đau chút nào.
""Tri Hành, xin lỗi anh, em sai rồi.""
Giọng nói tôi vô cùng hèn mọn.
""Xin anh đừng tức giận, anh có thể phạt em, nhưng anh đừng không để ý đến em.""
Tôi gằn từng chữ một: ""Em thật sự không thể không có anh.""
Vừa dứt lời, tôi lập tức thấy sự thoải mái trong mắt Cố Tri Hành.
Mỗi người đều có một đam mê của riêng mình, mà Cố Tri Hành thì thích tôi trở nên hèn mọn.
Mạc Tịch quá kiêu ngạo, là mặt trăng tỏa sáng trên bầu trời.
Mà tôi là bóng của mặt trăng trong vũng nước dưới mặt đất, hắn chỉ cần giẫm mạnh là tôi sẽ vỡ vụn, nhưng tôi cũng sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, ngoan ngoãn nằm dưới chân hắn.
Cảm giác này chắc rất khiến người khác say mê.
Hắn ngồi xuống trước mặt tôi, thương tiếc sờ lên vết thương trên đùi tôi, tôi đau đến mức run lên nhưng lại không né trắng, ngược lại còn nhắm hờ mắt, giống như tận hưởng nhiệt độ của hắn.
Cố Tri Hành nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào ánh mắt hắn:
""Tô Tô, em yêu tôi như vậy sao?""
Tôi không trả lời mà chỉ chớp mắt, chớp thêm lần nữa, nước mắt cũng rơi xuống từng giọt từng giọt.
Từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Cố Tri Hành, hắn giống như bị bỏng, lại dường như rất thỏa mãn.
Cố Tri Hành bế tôi lên, sải bước ra khỏi nhà chính nhà họ Cố, nói với tài xế: "Đến bệnh viện.""