Chương 5

Trong khoảng thời gian niên thiếu đó, Mạc Tịch là người duy nhất ấm áp với hắn, mà người này cũng đã bỏ rơi hắn.

""Đừng bỏ tôi, được không?"" Cố Tri Hành hạ giọng nói, lặp đi lặp lại như nói mơ: ""Tô Tô, tôi chỉ còn em.""

Tôi nhẹ nhàng nói: ""Được.""

Cuối cùng hắn cũng yên tâm, sau đó Cố Tri Hành ôm lấy tôi ngủ thϊếp đi.

Tôi nghe thấy tiếng thở đều của hắn, trong bóng tối, trái tim tôi đập như trống.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có tiếp xúc da thịt trực tiếp với một người đàn ông.

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào gáy tôi, nhiệt độ cơ thể của chúng tôi giao nhau, hắn ôm tôi từ phía sau, tư thế như đang bảo vệ và cưng chiều một người rất quan trọng.

Lí trí tôi biết rõ mối quan hệ bắt đầu một cách sai trái thế này tuyệt đối không phải tình yêu.

Nước mắt bị kí©h thí©ɧ rơi xuống như mưa.

Tôi quay đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú chìm trong bóng tối của Cố Tri Hành.

Dường như hắn cảm nhận được, hắn hơi hé mắt ra nhìn tôi.

""Tô Tô."" Giọng nói hắn mang theo ý cười: ""Có phải em yêu tôi rồi không?""

Tôi lắc đầu: ""Không.""

Hắn cười, càng ôm tôi chặt hơn, nói nhỏ bên tai tôi:

""Nói dối.""

Trong thế giới của Cố Tri Hành, có rất ít phụ nữ không thích hắn.

Sau khi Mạc Tịch ra nước ngoài, người theo đuổi Cố Tri Hành nhiều vô kể.

Trong đó không thiếu tiểu thư xuất chúng có xuất thân danh giá hay những nữ minh tinh nổi tiếng.

Nhưng Cố Tri Hành luôn mỉm cười từ chối, nếu như gặp phải người theo đuổi quá khó cắt đuôi, hắn sẽ mang tôi ra ngoài, bàn tay chúng tôi đan chặt vào với nhau đi đến trước mặt đối phương.

Sau khi đối phương rời đi hắn sẽ lập tay buông tay tôi ra. Lúc tâm trạng không tốt hắn thậm chí còn tìm khăn giấy để lau tay.

Những cảnh tượng này đều là hình thức ở chung của tôi và Cố Tri Hành.

Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn vô cùng cưng chiều tôi.

Tôi bị bệnh, sốt cao 39 độ, nuốt thôi cũng cảm thấy khó khăn. Lúc hắn nhận được tin là lúc hắn đang tham gia cuộc họp cổ đông, hắn lập tức trốn ra khỏi phòng họp về nhà ở bên cạnh giường bệnh, đút cho tôi uống từng thìa lê chưng.

Tôi tham gia chương trình giải trí bị tiền bối cố tình nhắm vào, lúc ấy hắn đang ở nước ngoài, sau khi nhận được tin đã lập tức bay chuyến gần nhất quay về, dùng khuôn mặt hai tư giờ không ngủ đứng ngoài phòng quay, tiền bối nhìn sắc mặt cậu Cố âm trầm chưa từng thấy bị dọa đến mức một câu cũng không dám nói.

Mỗi ngày lễ là Cố Tri Hành sẽ nghĩ ra những cách không giống nhau để chúc mừng tôi.

Chúng tôi cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng, cùng cụng chén sake dưới cơn mưa tuyết dày đặc bên ngoài.

Chúng tôi cùng nhau ngắm sao trên du thuyền và lắng nghe tiếng hát của cá voi xanh suốt đêm.

Chúng tôi nắm tay nhau chạy khắp sân trường đầy cánh hoa anh đào, cũng chụp rất nhiều ảnh với những sinh viên sắp tốt nghiệp năm đó.

Quản gia, bảo mẫu, lái xe, đầu bếp, mười mấy người làm cho nhà họ Cố đều nói với tôi một câu:

""Tôi chưa từng thấy cậu Cố tốt với ai như vậy, cậu ấy rất yêu cô.""

Nhưng chỉ có một mình tôi biết.

Lúc tôi không cẩn thận làm vỡ mô hình dương cầm làm bằng pha lê trên giá sách của Cố Tri Hành, người đàn ông vốn đang vô cùng dịu dàng với tôi lập tức thu hồi nụ cười, không khí quanh người cũng trở nên lạnh như băng.

Mô hình pha lê đó là món quà sinh nhật mười sáu tuổi Mạc Tịch tặng hắn.

Tôi run rẩy muốn dọn mảnh vỡ nhưng lại bị Cố Tri Hành quát dừng lại.

""Đừng chạm vào."" Hắn nói: ""Cô không xứng.""

Nói thế nào được nhỉ?

Lúc đó tôi và Cố Tri Hành giống như đang đóng một bộ phim với nhau.

Trong bộ phim này, hắn là nam chính tình sâu như biển, còn tôi là nhân vật nữ chính được hắn cưng chiều.

Mà giây phút này, đạo diễn hô cut, chúng tôi thoát vai về với hiện thực, diễn viên đóng vai nam chính thu nụ cười thương mại của mình lại, để lộ khuôn mặt lạnh lùng không muốn giấu diếm.