Ngoài đại điện, cung nữ dẫn ta đi chưa được mấy bước, lại nhìn thấy Lâm Tranh, trắc phi của Diệp Nhuận. Hiện tại nàng ta không còn là trắc phi mà là Lục vương phi, vị trí vốn thuộc về ta.
Nàng ta dò xét ta từ trên xuống, nở một nụ cười đầy nịnh nọt: “Phu nhân.”
Ta đem sự chán ghét thu lại, mỉm cười: “Vương phi, tìm ta có chuyện gì?”
“Phu nhân hôm nay múa ly diễm khúc thật khuynh diễm, chỉ là không biết…điệu múa này của phu nhân là học từ đâu, kỹ năng múa thật sự rất tinh tế?” Lâm Tranh nói.
Cũng đúng, ly diễm khúc chính là điệu múa nổi tiếng khó, chỉ vài người có thể múa được. Vì thế ta rất bất ngờ khi chủ nhân cơ thể này có thể biết múa ly diễm khúc.
“Tự học.” Ta trả lời: “Vương phi còn có chuyện gì khác sao?”
Nàng ta cười thành tiếng, xua xua tay: “Không có gì, chỉ là cảm thấy phong thái múa của phu nhân rất giống một người muội muội của ta.” Ta biết, người được nhắc tới kia chính là ta.
“Không biết phu nhân có biết muội muội đáng thương của ta không?” Nàng ta lại hỏi.
“Không biết.” Nàng ta vừa dứt lời ta liền nói: “Lục vương phi đầu tiên mới tạ thế không lâu, ngươi đã chễm chệ ngồi lên vị trí Vương phi, vì vậy Lục vương phi vẫn là tự quản mình đừng làm chuyện trái với lương tâm tránh đêm dài lắm mộng, hao tổn tinh thần.”
Nàng ta cắn môi, nói mấy chữ giống như rít từ kẽ răng: “Đa tạ phu nhân nhắc nhở.”
“Phu nhân, nếu người không quay lại sớm, đại nhân sẽ rất lo lắng.” Tiểu Thuý đi theo sau ta nhỏ giọng nói.
Ta nhẹ nhàng gật đầu nói “Ừm” rồi xoay người rời đi.
…………
Lúc ta đi đến cửa cung, hình như Trần Du cũng vừa nói chuyện cùng các vị đại thần xong, thấy ta quay lại liền tách ra, đi về phía ta.
“Đường nhi, về thôi.” Ta cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề, mím môi đáp: “Được".
Chúng ta rất nhanh đã trở về phủ, ta đầy mệt mỏi mà đổ nhào xuống giường. Trần Du thay y phục xong, thấy vậy liền đi tới nằm ngủ bên cạnh ta.
“Hôm nay, Lục vương phi nói gì với nàng sao?” Trần Du bỗng dưng mở miệng hỏi một câu.
Ta không có hứng nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Hiện tại ta chính là phu nhân của Thừa tướng thì đã sao chứ? Nếu muốn báo thù cho chính mình, vẫn còn nhiều vấn đề phải bận tâm. Ta là phu nhân của Thừa tướng, thậm chí mọi hành động đều có thể ảnh hưởng tới Trần Du, không dám tự tiện động thủ. Hắn đối với ta quá tối, ta không muốn hắn rơi vào thảm cảnh như ta.
Trần Du nhận ra ta không muốn nói chuyện, cũng không hỏi lại thêm, một tay kéo ta ôm vào trong lòng:
“Trong lòng nàng có khi không thoải mái, hãy nói với ta. Kể cả là giếc người, phóng hỏa ta đều tự nguyện giúp nàng.”