Chương 8

Trong giây lát, ta ngơ ngác nhìn hắn. Liệu thằng cha này có phải đã biết cái gì rồi không? Lại nghe hắn nói tiếp:

“Tỉ dụ như cưỡi ngựa hoặc bắn cung.” Nghe vậy ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hẳn là ta suy nghĩ nhiều, nếu không sao ta có thể bình yên mà ngồi ở nơi này?

“Được thôi.” Ta bật cười khanh khách mà nhận lời.

Không bao lâu, mấy vũ cơ tiến lên, ở trong cung điện nhảy múa. Vũ cơ lui xuống, ta tuỳ tiện nhấc một miếng trái cây lên. Chưa kịp cho vào miệng, lại nghe Lâm Cam nói:

“Hoàng thượng, nghe nói phu nhân của Thừa tướng đại nhân đây có tài ca múa, không bằng nhân dịp này cho mọi người được chiêm ngưỡng, giúp không khí náo nhiệt hơn.”

Hoàng đế vỗ đùi, “Vậy hay quá!”

Tay ta cầm trái cây dừng lại giữa không trung, thấy Diệp Nhuận nhìn ta đầy ý cười. Gây khó dễ? Ca múa ta có thể làm được, chỉ là không biết Trì Đường này có biết nhảy múa không.

Nghĩ vậy, ta bám vào tay Trần Du: “Đại nhân… ngài cảm thấy..Đường Nhi múa thế nào?”

“Chỉ cần là phu nhân múa chắc chắn không tệ.”

Trần Du nói vậy, chắc là múa được.

“Vậy đại nhân nghĩ….ta nên múa khúc gì?” Ta lại hỏi.

“Ly diễm khúc.”

Cái này thì ta làm được. Ta gật đầu, tiến lên phía trước, hơi cúi người. Nhạc sư bắt đầu tấu nhạc, ta liền múa ly diễm khúc. Ly diễm khúc không dài, chẳng mấy chốc đã múa xong.

Ta nhìn vào mắt Trần Du, phát hiện hắn nhìn ta đầy hứng thú. Hắn nhìn ta với ánh mắt luôn ngập tràn ý cười. Cười cái gì chứ? Ta không để ý người khác đang nói gì đó, trong đầu ta ngập tràn hình ảnh ánh mắt của hắn cho đến khi ta về tới vị trí ngồi của mình.

“Đại nhân, ngài thấy…..ta múa như thế nào?” Ta thấp giọng hỏi nhỏ.

“Được, không tồi.” Trần Du gật đầu, xoay người nhìn về phía ta, miệng mỉm cười: “Nàng học điệu múa này từ khi nào?”

Mặt ta cứng đơ, nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: “Thần thϊếp….học khi rảnh rỗi.” Đây là hắn kêu ta múa, ta không hiểu ý đồ của hắn?

“Phu nhân gần đây rất rảnh rỗi?” Trần Du tiếp tục nói: “Gần đây thư phòng rất nhiều việc, nàng rảnh rỗi thì có thể tới đó.”

Ta cười ngượng ngùng, “Thật ra…cũng….cũng không rảnh lắm!”

Ở trước mặt hắn sao có thể để lộ sơ hở. Hắn chỉ nhìn ta cười, không nói gì cho đến khi yến tiệc kết thúc, ta được người khác gọi đi.

…………