Ngày hôm sau, tin tức truyền đến từ Lục vương phủ, trắc phi thành chính phi. Việc này cũng không ngoài dự đoán của ta, có lẽ Diệp Nhuận cũng chẳng còn gì để dè chừng.
Dạo gần đây, Trần Du luôn để tâm tới ta, đêm nào cũng tới phòng ta. Ngay cả Tiểu Thúy cũng nói, sau khi ta bị rơi xuống hồ rồi tỉnh lại, đại nhân liền đối xử với ta rất tốt.
Có thể nói, thê tử yêu dấu mới từ quỷ môn quan trở về lại càng phải quý trọng nàng hơn là chuyện đương nhiên.
Sáng sớm, Trần Du đã nói cho ta biết, lễ sắc phong của Hoàng hậu sẽ được tổ chức vào ba ngày sau. Việc triều chính Hoàng đế chẳng thèm ngó ngàng, vậy mà chuyện đám yến oanh* trong hậu cung lại không thiếu.
*莺莺燕燕 [yīng yīng yàn yàn]: có nghĩa là chim chích và chim én. Một phép ẩn dụ cho hiện tượng học mùa xuân. Cũng đề cập đến nhiều thê thϊếp hoặc gái mại da^ʍ.
Ba ngày sau, ta được tận mắt nhìn Hoàng đế, bên cạnh là Hoàng hậu nhan sắc tuyệt trần. Ta đi theo Trần Du và ngồi bên cạnh hắn. Diệp Nhuận tới rất sớm, còn đem theo Vương phi mới được tấn phong - Lâm Tranh.
Hai người họ thân mật nắm tay, thiếu điều lao tới hôn nhau nữa thôi. Ta nhìn cảnh trước mặt kia, bất giác hai tay nắm chặt lại. Diệp Nhuận trước kia không hề yêu ta, vì cái gì mà muốn cưới ta?
Ta hận, ta hận lũ người cặn bã đó, ta hận không để đem bọn chúng chém thành nghìn mảnh. Lúc này, bàn tay đang siết chặt của ta bỗng nhiên bị đôi tay ấm áp nắm lấy.
“Ai chọc nàng giận?” Giọng nói mang đậm ý cười của Trần Du vang lên.
Ta hơi kinh hãi, nhìn về phía hắn, bàn tay đang siết chặt theo quán tính mà buông lỏng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mỉm cười:
“Đại….đại nhân..”
Hắn không nói, những đầu ngón tay xuyên qua khe hở ngón tay, nắm chặt tay ta:
“Đường nhi, nàng không cần hâm mộ bọn họ. Bọn họ có, nàng cũng sẽ có.”
Ta nghe xong, chỉ cười: “Đa tạ đại nhân, Đường nhi không thiếu cái gì cả.”
Ta không hâm mộ bọn họ mà chỉ hận đến thấu xương. Cung nữ mang đến cho Trần Du một chén trà, hắn rũ mi mắt, chậm rãi thổi thổi nói:
“Muốn làm gì, ta đây cũng có thể giúp phu nhân.”
Giọng điệu của Trần Du rất tùy ý, thậm chí khiến ta cảm thấy như đó là một trò đùa. Nhưng hắn lại bất ngờ nói ra câu này, khiến ta có cảm giác đó không chỉ là một câu nói bông đùa.
Ta giữ tâm trạng ổn định, cúi đầu nhẹ giọng nói:
“Đường nhi gần đây muốn học làm đồ ngọt, vậy phiền đại nhân tìm cho Đường nhi một đầu bếp.”
Hắn liếc mắt nhìn ta, khóe miệng cong cong, vài giây sau gật đầu nói: “Được.”
Trần Du uống trà xong, đặt chén xuống: “Cũng có thể là chuyện khác.” Chuyện khác sao? Không cần thiết.