Ta tỉnh giấc từ sớm, suy nghĩ muốn đi thăm cha mẹ mình, hai người họ nhất định rất đau lòng. Nhưng với thân phận này khiến ta mất rất nhiều thời gian để tìm được một lý do thích hợp, cũng may phủ Thừa tướng với Trì phủ quan hệ vốn không tệ.
Ta đến Trì phủ, đã là sau giờ Ngọ (xế chiều). Vừa tới cửa nghe thấy trong sân vô cùng ồn ào:
“Hiện giờ, bổn vương gia ta tiếng xấu khắp nơi các ngươi đã hài lòng chưa? Phủ Thừa tướng phiền phức nên ta không tiện đến tra hỏi ngọn ngành, đừng nghĩ ta không dám làm gì lũ người các ngươi?
Ta đi vào, thấy Diệp Nhuận đang gây hấn với cha mẹ ta. Hắn dù sao cũng là Vương gia, trước mặt hắn cha mẹ ta cũng chỉ có thể cúi đầu. “Vương gia, việc này có liên quan gì đến chúng thần đâu?” Mẫu thân ta lau nước mắt.
Không biết ai đã hô lớn, “Phu nhân! Sao phu nhân lại ở đây?” Khi nghe thấy, một vài người ở đó cúi đầu hành lễ, cha mẹ ta cũng không ngoại lệ.
Ta vội vàng tiến tới, kéo hai người họ đứng dậy, hai chữ “cha mẹ” lại nuốt vào trong.
”Không cần!!”
Diệp Nhuận ngạc nhiên khi thấy người tới là ta, sắc mặt hắn bỗng tối sầm lại:
“Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bổn vương? Sự tình ngày ấy là ngươi truyền ra ngoài?”
“Vương gia làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, chẳng lẽ không sợ Lục vương phi nửa đêm tới gõ cửa khóc than?”
“Nàng ta?” Diệp Nhuận không phân trắng đen, lạnh lùng cười, “Bổn vương đây mà sợ nàng ta?”
Ta không nói gì thêm, thời cơ tới sẽ tặng cho hắn một bất ngờ. Diệp Nhuận đối với người trong phủ Thừa tướng là không thể trêu vào, phất tay áo, trừng mắt nhìn ta rồi xoay người rời đi.
“….” Ta trước kia rốt cuộc xem trọng hắn ở điểm gì vậy?
…………
Phủ nhà họ Trì và phủ Thừa tướng cách nhau không xa, ta cùng cha mẹ mình trò chuyện vài câu, dặn dò bọn họ phải tự chăm sóc bản thân, không cần thương tâm quá mức rồi trở về phủ.
Về đến nơi, Trần Du đã ở nhà. Hắn đợi ta cùng dùng bữa tối. Ta ngượng ngùng nhìn hắn cười:
“Đại nhân, ta đã về.”
Hắn tuỳ ý liếc nhìn ta một cái:
“Nàng ra ngoài sao không cho người báo ta biết?”
Trần Du nói xong, đặt vào trong bát của ta một miếng thịt và miếng điểm tâm ngọt. “Nàng thích ăn.”
“Cảm ơn đại nhân.” Ta cúi đầu ăn cơm, ăn xong miếng cơm liền ngẩng đầu nói một câu:
“Nhưng tại sao ra ngoài ta lại phải báo cho đại nhân biết?”
“Để hỗ trợ.” Trần Du tuỳ ý ăn thêm vài miếng, buông đũa xuống: “Về sau có những chuyện hay ho đại loại như đánh nhau, cãi vã nhớ báo cho ta biết, ta thích náo nhiệt.”
“……..”