Ta đã chế t, toàn thân lạnh ngắt.
Nhưng ta sống lại rồi, trọng sinh trong hình hài vị sủng thê của thừa tướng đại nhân.
Vì lý do này, thừa tướng muốn đưa ta tới tang lễ của Lục vương phi, cũng chính là tang lễ của ta.
Trùng hợp thay, chủ nhân cơ thể này cũng tên Trì Đường, nàng ấy và ta giống nhau đến bảy, tám phần. Mọi chuyện xảy ra đều quá trùng hợp, đến mức giống như được an bài từ trước.
Ta thậm chí có cảm giác đang tự làm thế thân của chính mình.
Ngày mà ta rơi xuống nước, Trì Đường cũng rơi xuống nước, có lẽ vì vậy mà ta mới trở thành nàng ấy.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, trả thù.
Ba ngày sau, ta đứng phía xa ngoài linh đường, nghe thấy tiếng những gia nô vì ta mà khóc.
Mỉa mai làm sao, sau khi ta chế t đi, bọn họ tổ chức tang lễ một cách sơ sài. Mà Lục vương gia Diệp Nhuận cùng vị trắc phi của hắn cũng chỉ làm bộ làm tịch rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
Ta cười khẩy.
“Đường Nhi, làm sao vậy?” Bên cạnh truyền đến một giọng nam ôn nhu.
Ta quay người nhìn lại, là Trần Du thừa tướng đại nhân.
Ta nhìn hắn, lắc đầu: “Thưa đại nhân, không sao ạ.”
Trần Du cũng không hỏi thêm, liếc mắt vào trong rồi nhìn ta cười nhạt, “Vào thôi.”
Ta đi vào, nhìn qua đám đông chật kín người cũng không thấy Lục vương gia và trắc phi của hắn đâu.
Đám gia nô trong phủ rất đông, họ chạy tới chạy lui khiến ta với Trần Du lạc nhau.
Bước về gian phòng cũ trước kia từng ở, cửa phòng mở ra. Vừa bước được một chân vào phòng, bên trong truyền ra một âm thanh nũng nịu.
“Vương gia, nhẹ chút ~”
Vương gia? Diệp Nhuận? Ta theo bản năng mà hướng trong phòng vừa thấy, gặp ngay một màn xuân cung hoạ* rất sống động.
*ám chỉ sinh hoạt, QHTD.
Diệp Nhuận tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quay đầu lại nhìn ta, mặt vô cùng hoảng sợ.
Hô hấp của ta cũng theo đó mà ngưng lại giây lát.
Con mẹ nó, linh đường của ta còn đang ở tiền viện, hắn thế mà lại ở đây mây mưa?
Phì! Ta khinh!
Ta định bước vào nhìn thì cánh tay bị ai đó kéo. Người nọ dùng lực rất mạnh kéo ta ngược lại, ta mất thăng bằng ngã vào l*иg ngực người đó.
Sau đó mắt bị một bàn tay che lại, trên đầu vang lên một giọng nói trầm ổn: “Đừng nhìn đôi cẩu nam nữ này, bẩn mắt nàng.”
Giọng nói này, Trần Du?
Nhưng tại sao Trần Du lại ở đây?
Trần Du đẩy ta ra ngoài, sau đó bước vào, nhếch môi nhìn hai người trần như nhộng, như kiểu không nhìn thấy gì, “Thần không quấy rầy vương gia vui vẻ nữa.”
Diệp Nhuận kéo chăn che đi bộ dạng đáng xấu hổ của mình, mặt đỏ bừng nhất thời nói không được một chữ, “Ngươi…..ta, bổn vương nói cho các ngươi biết, nếu như chuyện hôm nay để lộ ra ngoài chỉ nửa chữ, ta sẽ không tha cho hai ngươi.”
Trần Du nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt vẫn treo nụ cười vô hại.
Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
“Về đi.”
Ta ngơ ngác gật đầu, không nghĩ tới hắn thật sự đồng ý với Diệp Nhuận.
………….