Chương 8: Tháng giêng cạo đầu chết cậu* =. =

Edit: Bạch cốt tinh [Kai’Sa Team]

(*) Nguyên văn là "Tháng giêng không cạo đầu, cạo đầu chết cậu (cữu)" là tập tục được lưu truyền ở phần lớn địa phương Trung Quốc, tập tục bắt nguồn từ năm 1644 sau khi triều Thanh ban bố lệnh cạo tóc. Tháng giêng cạo đầu chết cậu là lời truyền sai. Không cạo đầu hàm nghĩa là "Tư cựu (Hòa niệm những thứ xưa cũ)", đây là phong tục bắt đầu lưu truyền từ cuối nhà Minh đầu nhà Thanh, tháng giêng không cắt tóc để bày tỏ "Tư cựu". Nhưng lại không thể công khai đối kháng với chính phủ triều Thanh, thế là liền có cách nói "Tháng giêng cạo đầu chết cậu", một mực lưu truyền đến bây giờ.

Márquez còn từng nói, chúng ta có xu hướng trải qua những thăng trầm trên hành trình từ xưa đến nay của cuộc đời chính là để

niết bàn trong sự thất bại.

Cho nên Trịnh Thư Ý quyết định dục hỏa trùng sinh trong sự xấu hổ lúc này.

Nhựa thì làm sao?

Nó thay đổi cuộc sống hàng ngày của nhân loại, trở thành phát minh vĩ đại nhất, lại vì ô nhiễm môi trường trở thành phát minh bết bát nhất, nó là anh hùng của thời đại, anh dám xem thường sao?

“Tổ tiên nhà tôi nghèo, lúc ấy cuộc sống khó khăn,

chỉ biết

làm ruộng, chưa từng trải việc đời.”

Mặc dù giọng nói của Trịnh Thư Ý nghe thấm đẫm cảm xúc nhưng người không ở trước mặt Thời Yến

cho nên trên mặt cô cũng chẳng

có chút gợn sóng nào.

“Mặc dù nó là chế phẩm nhựa nhưng lúc ấy đã là vật quý giá nhất của nhà tôi.”

“Bà ngoại tôi dùng ba lớp khăn lụa bọc bên ngoài cất giữ rất nhiều năm, bình thường đều không nỡ lấy ra đeo.”

“Dù sao cũng là chế phẩm nhựa, dễ hỏng.”

“Không phải thời điểm quan trọng tôi cũng sẽ không đeo.”

Mỗi khi cô

nói xong một câu, đầu dây bên kia sẽ xuất hiện một quãng yên lặng ngắn ngủi.

Trịnh Thư Ý tựa trên ghế sofa, bên tai yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng máy tạo độ ẩm bên cạnh.

Kim đồng hồ di chuyển ba lần, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của

Trần Thịnh.

“Cô Trịnh, cô muốn lấy đồ lúc nào?”

“Càng nhanh càng tốt.”

“…”

“Không thấy nó tôi ngủ không ngon giấc.”

“Vậy tôi đưa tới cho cô nhé?”

“Không tiện làm phiền anh, tôi tự đi lấy cũng được.”

“… Hiểu rồi.”

Anh ta cứ thế cúp máy, cũng không nói gì thêm.

Qua mấy phút, Trịnh Thư Ý nhận được tin nhắn, nội dung là một chuỗi địa chỉ.

Cô nhìn chằm chằm mấy chữ kia hồi lâu —— Bác Cảng Vân Loan, đúng là Bác Cảng Vân Loan mà cô biết.

Với sự hiểu biết của cô về giá phòng nơi này, tuyệt đối không thể nào là chỗ ở của trợ lý Trần Thịnh.

Vậy thì ——

Trịnh Thư Ý xoay người nhảy dựng lên, vọt vào phòng ngủ.

Cô mở tủ quần áo ra, nhanh chóng thay bộ đồ đã mặc cả ngày hôm nay,

sau đó đi đến trước bàn trang điểm, chọn ra màu son được đám

đàn ông khen nhiều nhất trong một đống son môi.

Nhưng khi cô soi gương muốn tô lên miệng, suy nghĩ thay đổi, lại

đặt son xuống.

Cuối cùng cô không chỉ không thoa thêm son mà ngược lại lau sạch hết.

Đêm lạnh như nước, Trịnh Thư Ý ngồi taxi, băng qua ráng chiều đang phủ xuống dòng xe cộ

tấp nập, nửa giờ sau dừng trước cửa lớn Bác Cảng Vân Loan.

Nhân viên bảo vệ

mặc đồng phục chia nhau đứng hai bên trạm gác giống như hai cây bạch dương, trừ con ngươi ra chỗ nào cũng bất động.

Trịnh Thư Ý đi tới cửa sổ phòng bảo vệ, người bảo vệ trẻ tuổi trao đổi

với cô vài câu, sau khi đăng ký thẻ căn cước liền cho đi.

Mười phút sau, Trịnh Thư Ý đã đứng trước cửa nhà Thời Yến.

Trước khi đưa tay ấn chuông cửa cô còn đè lên l*иg ngực mình một cái.

Từ khi cô ra ngoài đến giờ cả đường đều

trôi chảy,

ngay cả kẹt xe cũng không gặp phải, sự thuận lợi quá mức

này khiến cô sinh ra cảm giác không chân thật.

Căn cứ theo định luật Murphy, bình thường thời điểm như thế này nhất định sẽ xảy ra chút gì đó trớ trêu.

Nhưng đến cũng đã đến rồi.

Trịnh Thư Ý sửa lại tóc, ấn chuông cửa.

Chỉ trong chốc lát, cửa từ từ mở ra, Trịnh Thư Ý rũ mắt, cười trước rồi mới ngẩng đầu.

Nhưng mà phía sau cửa không có một ai.

À, cửa tự động.

Cô thu nụ cười lại, cất bước đi vào.

Vòng qua hiên nhà, còn cách phòng khách một đoạn, ngược lại càng gần ban công lộ thiên bên cạnh hơn.

Ánh mắt Trịnh Thư Ý vốn dĩ thẳng tắp hướng vào phòng khách tìm người, nhưng sau khi đi được hai bước, cô cảm nhận được một lực hấp dẫn không tên, lập tức thay đổi tầm mắt, nhìn về phía bên trái.

Phòng khách không bật đèn trần, bầu trời đêm tối đen như mực làm màn, ánh đèn sàn chiếu sáng một góc, nhu hòa mà tĩnh mịch.

Thời Yến ngồi dưới đèn, dựa vào ghế, hai chân duỗi thẳng, nghiêng đầu cúi xuống lật xem một quyển tạp chí trong tay.

Kính mắt của anh bị dát lên một lớp ánh sáng vàng nhỏ vụn, tựa lên

sống mũi

tạo thành tương phản rõ ràng với màu da.

Trịnh Thư Ý trong phút chốc không lên tiếng, tránh

đánh vỡ khung cảnh như

tranh vẽ này.

Cho đến tận

khi gió thổi qua, ánh mắt Thời Yến rời khỏi tạp chí, giương mắt nhìn qua, đúng lúc mái tóc dài của Trịnh Thư Ý bị vén lên.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Ban đêm nhiều khí lạnh, lúc cô đi tới cửa chính chóp mũi đã bị cóng đến mức đỏ ửng.

Ánh mắt hai người đối diện, Trịnh Thư Ý tiến lên một bước, vén tóc mở miệng nói: “Tổng giám đốc Thời, tôi đến lấy đồ.”

Thời Yến hếch cằm, ra hiệu cô tự tới lấy ở chiếc

bàn bên kia.

Trịnh Thư Ý lập tức xoay người đi qua.

Đôi mắt cô chuyển động, rất nhiều ý nghĩ cuồn cuộn trong lòng, mà ánh mắt Thời Yến thản nhiên đảo qua bóng lưng cô, cuối cùng vẫn dừng lại trên cuốn

tạp chí.

Chiếc hoa tai ngọc trai bằng nhựa kia đặt trên một chiếc bàn đựng đồ, vẫn tỏa ra ánh nhàn nhạt trong màn đêm...

Lúc Trịnh Thư Ý đưa tay ra, ánh mắt liếc thấy bên trong hộc tủ sau bàn có một đống đồ vật rất quen.

Cô nhìn thêm chút nữa, dường như hơi bất ngờ.

Trong nhà Thời Yến thế mà lại có mấy album nhạc của Tống Nhạc Lam?

Mặc dù Tống Nhạc Lam quả thực rất rất nổi tiếng, là nữ ca sĩ

hàng đầu của nền âm nhạc Trung Quốc, nhưng năm nay cô ấy cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn hoàn toàn không khớp với phẩm vị âm nhạc của Thời Yến.

Trịnh Thư Ý không nhịn được quay đầu nhìn Thời Yến một cái, lại bất ngờ đối diện với ánh mắt anh.

“…”

Sau phút chốc im lặng khó hiểu, Trịnh Thư Ý không né tránh ánh mắt của anh mà còn vô cùng tự nhiên gợi chuyện, “Tổng giám đốc Thời, anh thích Tống Nhạc Lam sao?”

Mặc kệ phẩm vị âm nhạc

không hợp với khí chất của bản thân anh, dù sao tìm được điểm chung

để cố gắng tấn công

là được rồi.

Thời Yến liếc qua chỗ ngăn tủ, còn chưa trả lời, Trịnh Thư Ý lại nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng cực kỳ thích cô ấy, mấy album anh sưu tầm tôi đều có hết.”

Cô nói xong bèn đi tới trước mặt anh, hai mắt cong thành hình trăng non, “Anh thích bài hát nào của cô ấy nhất?”

Lúc Trịnh Thư Ý chỉ cách Thời Yến một bước, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ căn phòng nào đó.

Trịnh Thư Ý giật mình, không ngờ

trong nhà còn có người khác.

Hơn nữa, cô mới để ý trên ghế sofa cạnh mình có đặt một chiếc áo khoác nhung màu trắng.

Bên cạnh là một cái túi nữ màu đen và khăn quàng cổ màu vàng nhạt.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ quét qua

đại não Trịnh Thư Ý trong nháy mắt, tất cả suy nghĩ của cô đều hướng về một kết quả.

Trong căn hộ

này có phụ nữ.

Phụ nữ trẻ tuổi.

Bạn gái Thời Yến.

Xong rồi, xong rồi.

Trong đầu Trịnh Thư Ý có hàng ngàn con ong mật đang đồng thời kêu ong ong.

Có bạn gái phải nói sớm chứ!

Mà có bạn gái cũng thôi đi, cô còn chọn thời điểm người ta đang ở trong thế giới riêng

hai người xông vào, lát nữa ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Mang theo cảm giác mình sắp bị xé nát, mặt Trịnh Thư Ý đỏ bừng, cô cầm hoa tai của mình lên chuẩn bị rút lui: “Vậy không làm phiền ngài nữa, tôi đi trước.”

Thời Yến dựa vào

cạnh bàn, áo sơ mi trắng vì khom lưng mà có thêm mấy nếp gấp, ánh mắt anh rũ xuống

đánh giá

Trịnh Thư Ý, “Đi luôn rồi?”

“Muộn quá, không quấy rầy nữa.” Trịnh Thư Ý gật đầu với anh, xoay người rời đi.

Nhưng lúc bước đến

cạnh cửa, cô nhíu mày, gợn sóng trong đáy lòng khó mà lắng xuống.

Sự nỗ lực khoảng thời gian trước của cô coi như chìm nghỉm đã đành, nếu anh thật sự có bạn gái vậy thì chẳng phải kế hoạch của cô sẽ

bị gián đoạn

sao.

Không có được đáp án chính xác thì rất khó hết hy vọng.

Ý đồ vừa thay đổi, cái tay lúc đầu đã vươn ra chuẩn bị mở cửa dứt khoát chuyển thành vịn vào cửa.

Sau đó

cô chậm rì rì quay đầu, nhìn Thời Yến còn đang ở trong phòng khách.

Thời Yến phát hiện cô không đi nên

cũng dừng bước quay người nhìn cô.

“Cái đó…”

Ráng đỏ trên mặt Trịnh Thư Ý chưa tiêu tan, giọng nói cũng mềm nhũn hơn nhiều, nghe giống như sắp đề cập đến vấn đề

khó nói.

“Trên đường đi tôi

gặp chuyện không tiện, có thể hỏi mượn bạn gái ngài chút đồ không?”

Thời Yến nhếch đuôi lông mày: “Bạn gái của tôi?”

Câu trả lời của anh thật thật giả giả, đương nhiên Trịnh Thư Ý muốn đập nồi hỏi đến tận cùng, “Vị trong phòng không phải bạn gái ngài sao?”

Cô nhìn căn phòng kia, cảm giác khẩn trương còn hơn cả lần đầu tiên đi phỏng vấn.

Thời Yến theo ý Trịnh Thư Ý

quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng, lúc thu tầm mắt lại, anh mỉm cười rất khẽ.

“Không phải.”

“…”

Toàn thân Trịnh Thư Ý thả lỏng, lòng bàn tay lại vẫn nóng lên, cô

tự lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi…”

Hù chết người.

Thời Yến đột nhiên giương mắt, ánh mắt bồi hồi dừng trên mặt cô.

Ánh mắt lập lòe, khuôn mặt đỏ lên, còn có câu nói thâm ý “Vậy là tốt rồi”, ý đồ

của cô đã rõ như ban ngày.

Thời Yến cúi đầu, hững hờ tháo cúc tay áo.

“Ồ? Tốt chỗ nào?”

Trịnh Thư Ý: ?

Tôi sợ bị xé nát mà anh còn hỏi tốt cái gì?

“Thì là… tránh sinh ra một số hiểu lầm không cần thiết.”

“Sinh ra hiểu lầm gì?”

Trịnh Thư Ý giương mắt, thấy Thời Yến nhìn chằm chằm mình, biểu cảm nghiêm túc giống đang mở họp nhưng giọng nói kia sao nghe lại

có chút ngả ngớn.

Giọng cô yếu xuống, không phải diễn trò mà thật sự cảm thấy tình huống như vậy rất xấu hổ.

“Hiểu lầm…”

Trịnh Thư Ý chung quy không thể nói ra khỏi miệng.

Ánh mắt rũ xuống, con ngươi chuyển động, hoảng đến mức vành tai phiếm hồng.

Thời Yến nới lỏng cổ tay áo, đút tay vào một bên quần, dựa vào bên cạnh bàn, toàn thân lộ ra trạng thái thư giãn, dù bận vẫn ung dung nhìn Trịnh Thư Ý.

“À, cháu gái tôi sẽ không hiểu lầm sao?”

Ồ, cháu gái à.

Trịnh Thư Ý nhẹ nhàng thở hắt.

Đợi chút, cháu gái??

Danh từ xưng hô ấy

giống như cái gai chui vào đầu Trịnh Thư Ý, đâm thủng tất cả những ý nghĩ xấu xa. Trong nháy mắt đỉnh đầu cô run lên, lòng bàn chân tê rần, đầu ngón tay cũng đang cuộn lại, từng tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào bảo cô đi đi.

Nếu bây giờ gặp phải

tiểu tam thì

còn chơi gì nữa?

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng bước chân.

Trịnh Thư Ý không thừa tinh lực suy nghĩ trả lời câu hỏi của Thời Yến, thậm chí nếu quay ngược thời gian lại một tiếng, có đánh chết cô cũng không tới nơi này!

“Đúng, đúng! Cháu gái ngài hiểu lầm sẽ không tốt, vậy tôi đi trước.” Sự hoảng loạn đột nhiên xuất hiện khiến giọng nói Trịnh Thư Ý cũng trở nên là lạ, “Ngài nghỉ ngơi sớm chút nhé.”

Khi giọng nói vọng lại thì người đã đi ra ngoài,

tiện thể còn đóng cửa cái rầm.

“Ầm” một tiếng, bóng dáng chạy trối chết biến mất, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tần Thời Nguyệt bước

ra từ trong phòng sách, thò đầu nhìn: “Ai tới vậy? Sao cháu nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện.”

Thời Yến thu hồi ánh mắt, quay người trở lại ban công.

Tần Thời Nguyệt thấy dường như tâm trạng anh không tệ, vội vàng đến

gần, “Ai vậy ạ? Bạn gái cậu hả?”

Thời Yến ngồi trên ghế, cầm lấy quyển tạp chí chưa xem xong lúc nãy đồng thời lườm Tần Thời Nguyệt một cái

lạnh buốt.

Tần Thời Nguyệt lập tức im lặng.

Cô từ từ

ngồi xuống, nhìn Thời Yến vẻ

lấy lòng.

“Cháu đã nghĩ rồi, hay là

tạm thời cháu chưa đi làm, ra nước ngoài du học đã?”

“Du học?” Mắt Thời Yến còn không thèm nhếch lên chút nào, giọng điệu

hết sức lạnh lùng, “Cháu cũng xứng với hai chữ này?”

Tần Thời Nguyệt: “…”

Cô luôn không hiểu vì sao con người nhất định phải cố gắng?

Từ lúc lên cấp hai, Tần Thời Nguyệt đã nhận ra một điều

—— tiền trong nhà mình xài ba đời cũng không hết.

Cả nhà đều cố gắng kiếm tiền thì cũng nên có một người dùng tiền chứ, rất rõ ràng cô chính là người được chọn kia.

Thế là cô yên tâm thoải mái rong chơi hết cấp ba, công thức hóa học không thuộc được mấy bài nhưng

hiểu biết về thành phần mỹ phẩm lại hơn cả giáo viên dạy hóa.

Thành tích của cô

đương nhiên cũng không tốt, lúc ấy người trong nhà thực sự không hài lòng nhưng cũng chẳng thể tránh được, tốn rất

nhiều công sức mới nhét được

cô vào một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài để

mạ vàng.

Chỉ là năm nay suýt chút nữa cô không tốt nghiệp được.

Cái “suýt chút” này không phải chỉ thành tích cô thiếu chút mà còn là cô tìm người thi hộ bị nhân viên nhà trường phát hiện.

Trường học nhất quyết không chịu thỏa hiệp, nhà họ Thời phải dây dưa hòa giải hồi lâu, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng lấy được bằng tốt nghiệp.

Lần này

ngay cả Tần Hiểu Minh trước giờ

luôn cưng chiều cô cũng đen mặt.

Nhưng Thời Yến lại

không nói gì, Tần Thời Nguyệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao từ nhỏ cô đã không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Thời Yến.

Ai ngờ chưa được mấy ngày, Thời Yến trực tiếp sắp xếp để cô vào "Tuần san Kinh tế Tài chính" làm việc.

Tới tận lúc đó

Tần Thời Nguyệt mới hiểu được, hành vi của cô thật sự đã chạm đến vảy ngược của Thời Yến.

Việc

đi làm đối với Tần Thời Nguyệt mà nói quả thực là tiếng

sấm vang lên giữa trời quang.

Cô còn chưa từng đến lớp đúng giờ để ôn thi đại học mà hiện tại

phải vì tiền lương thực tập một tháng mấy ngàn mà

chín giờ tới năm giờ về?

“Đã tháng mười hai rồi cậu ơi.” Tần Thời Nguyệt khóc không ra nước mắt, “Còn có hai tháng là đến Tết rồi, hay là qua năm rồi tính sau nhé?”

Thời Yến dường như không hề nghe cô nói chuyện.

Tần Thời Nguyệt tự tung tự tác vẫy đuôi cầu xin hồi lâu, cuối cùng chỉ đổi được một câu.

“Nhà chúng ta không nuôi người vô dụng.”

Tần Thời Nguyệt: “…”

-

Tháng mười hai là thời điểm các công ty lớn tuyển dụng trong trường học, "Tuần san Kinh tế Tài chính"

cũng không ngoại lệ. Kỳ tuyển dụng trong cả nước mùa thu năm nay mới kết thúc vào tuần trước, HR* đi công tác và nhóm nhân viên phỏng vấn rối rít trở về vị trí

của mình, bắt đầu chuẩn bị đón nhận sinh viên tốt nghiệp của khóa này tới.

(*) HR: HR

hay

Human

Resources



quản lý nhân sự hay quản lý nguồn nhân sự, có nhiệm vụ quản lý các lựng lượng lao động của một nhóm, tổ chức, doanh nghiệp, nguồn nhân lực .

Nhưng "Tuần san Kinh tế Tài chính"

là một nền tảng truyền thông miền nam độc lập xuất phát từ nền tảng truyền thông lâu đời, dễ ra khó vào, số người mới được tuyển dụng hàng năm vào bộ phận nòng cốt lấy tin và biên tập có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nghe nói trưởng phòng tổ bất động sản bên cạnh không vừa ý hồ sơ nào cả.

Mà tin tức tổ tài chính bên này

thì

truyền đi rất nhanh, nghe nói thu hoạch năm nay khá tốt, buổi chiều sẽ có hai người đến.

Sau bữa cơm trưa, Đường Diệc gọi Trịnh Thư Ý vào văn phòng.

Lúc ra ngoài trong tay cô có thêm một bộ hồ sơ.

“Tình huống thế nào vậy?” Khổng Nam bảo cô đưa hồ sơ cho mình xem thử, “Ý của chủ biên là bảo cậu dẫn dắt người mới sao?”

Trịnh Thư Ý nhún vai, ném tập hồ sơ

cho cô ấy.

“Phiền.”

Khổng Nam mở sơ yếu lý lịch ra, liếc nhìn ảnh thẻ.

“Không tệ nha, rất xinh đẹp đấy.”

Cô ấy nhìn tiếp

xuống

cột trường học, mày nhíu lại.

“Trình độ học vấn càng đẹp hơn nha, là bạn cùng trường với tổng biên tập của chúng ta, sinh viên tài cao đấy, cậu đang phiền muộn cái gì?”

Trịnh Thư Ý chống cằm, gục mặt xuống.

“Cậu nhìn thành tích và lý lịch của cô ấy đi.”

Khổng Nam nhìn xuống, chưa nói đến điểm GPA* hoàn toàn không đáng chú ý, cái cột lý lịch kia ngay cả giải thi đấu ca sĩ trường học cũng liệt kê vào, có thể nhìn ra cả thời đại học

của cô ấy thật sự không có gì đáng kể.

(*) Điểm GPA (Chứng chỉ GPA) là điểm trung bình tích lũy của học sinh, sinh viên trong suốt quá trình học tập. Đây được xem là 1 chỉ số đánh giá kết quả học tập theo hệ thống giáo dục Mỹ.

Bối cảnh thế này

tuyệt đối là con ông cháu cha

không chạy đi đâu được.

Khổng Nam trả lại hồ sơ cho Trịnh Thư Ý, cười có chút hả hê: “Chủ biên đối xử với cậu thật tốt, ném củ khoai lang nóng bỏng tay như thế cho cậu, nói

không được mắng cũng chẳng xong.”

Trịnh Thư Ý dứt khoát úp sấp lên mặt bàn không nói gì.

Sau khi nghỉ trưa, HR ôm đồ dùng làm việc mới đi tới bày lên vị trí trống bên cạnh Trịnh Thư Ý, rồi bắt đầu kiểm tra máy tính có thể sử dụng bình thường hay không.

Trịnh Thư Ý nhìn động tác của cô ấy, âm thầm thở dài.

Phiền chết đi được.

Bây giờ cô phải làm việc, còn phải lấy mười hai phần sức lực đi trị Thời Yến, đâu còn tinh lực dẫn dắt người mới?

Nếu là một người hiểu chuyện thì thôi, nhưng nhìn sơ yếu lý lịch kia thì rõ ràng không thể nào.

Mà Đường Diệc lại còn không cho phép cô từ chối, nói nhiệm vụ này nhất định cô phải làm, còn nói cái gì mà cũng là vì tốt cho cô.

Giọng nói kia chân

thành cực kỳ, Lỗ Dự* cũng phải tin tưởng.

(*) Một MC nổi tiếng của Trung Quốc.

Sau hai mươi phút phiền muộn trên bàn làm việc, việc

phải tới rồi cũng tới.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, toàn bộ người tổ tài chính quay đầu, thấy HR dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đi tới.

Cô gái nhỏ nhìn xa xa cũng xinh đẹp, cách ăn mặc chưa nhìn kỹ đã thấy được

đẳng cấp, cả người

lộ ra cảm giác cao cấp rõ ràng, chỉ là trong cặp mắt kia dường như không có cảm giác hưng phấn khi mới được nhận việc.

HR chú trọng năng suất,

đưa người đến trước mặt Trịnh Thư Ý bàn giao công việc dăm ba câu đã đi luôn.

Để lại hai người toàn thân viết đầy chữ từ chối mang theo nụ cười như plastic tự giới thiệu.

“Chào em, chị tên Trịnh Thư Ý, hợp tác vui vẻ.”

“Chào chị, em tên Tần Thời Nguyệt, xin được chỉ bảo nhiều hơn.”

-

Sau khi ngồi xuống, Trịnh Thư Ý lại bắt đầu vội vàng sửa bản thảo phỏng vấn Thời Yến, đắm chìm trong công việc quên mình. Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Khổng Nam ho hai tiếng, ra hiệu cô xem điện thoại.

Trong WeChat.

Khổng Nam: Thực tập sinh kia chơi điện thoại hơn một tiếng rồi, tớ thấy cô ấy rất mờ mịt, cậu vẫn nên sắp xếp chút việc cho người ta làm đi.

Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn Tần Thời Nguyệt.

Mờ mịt?

Tớ thấy cô ấy chơi rất vui vẻ mà.

Nhưng mà dù sao cũng là nhiệm vụ chủ biên sắp xếp, Trịnh Thư Ý cũng không thể nào thật sự buông tay mặc kệ.

Cô suy nghĩ một lát, quyết định sắp xếp chút chuyện dễ làm cho Tần Thời Nguyệt trước.

“Tiểu Nguyệt.” Trịnh Thư Ý đưa cho cô ấy một cái bút ghi âm, “Cái này cho em.”

Sau khi Tần Thời Nguyệt nhận lấy, Trịnh Thư Ý nói: “Bên trong là ghi âm một cuộc phỏng vấn của chị lúc

trước, em cẩn thận sắp xếp lại nội dung một chút, học viết bản phác thảo đi, trước khi tan ca gửi cho chị.”

Đây không phải là nghe viết sao, được thôi, coi như không phiền phức lắm.

Tần Thời Nguyệt gật đầu, “Vâng.”

Cô đeo tai nghe lên, xuất tệp âm thanh, lúc nhìn thấy tên tệp là “ghi âm phỏng vấn Thời Yến 12.10” thì bỗng chốc sững sờ, cảm giác sợ hãi khi bị cậu trẻ chi phối lập tức

lan ra.

Sau đó, cô ấn mở tệp, lúc nhìn thấy độ dài 120 phút, cảm giác sợ hãi lan đến ngực.

Lại sau

đó, cô bắt đầu nghe.

Thời Yến trả lời câu hỏi thứ nhất tổng cộng 378 chữ, toàn bộ là tiếng Trung, phát âm tiêu chuẩn.

Nhưng Tần Thời Nguyệt nghe hiểu tổng cộng được 50 chữ, ngay cả số lẻ cũng chưa tới.

Ngón tay cô cứng đờ kéo thanh tiến trình, nghe sơ sơ nội dung phía sau một chút, suýt chút nữa hôn mê tại chỗ.

Còn hai tháng nữa mới tới tháng giêng, đi cắt tóc có hiệu quả không?!