May là không tới năm phút đã đến sơn động mà hắn nói.
Cột ngựa vào tảng đá bên ngoài động, Thịnh Hạo Nhiên cởϊ áσ choàng của mình phủ lên người nàng, "Ta vào trong động trước để nhìn một chút, ngươi chờ ở bên ngoài đi."
Dù sao cũng là sơn động hoang dã, hắn sợ có dã thú làm tổ trong động.
Mộ Tinh Đan hiểu ý tốt của hắn, nhưng đối với loại giọng điệu mang chủ nghĩa đại nam nhân này của hắn thì nàng rất không đồng ý, cường hãn rút ra tiểu đao tùy thân, nàng kiêu ngạo đứng bên cạnh hắn, "Ít xem thường người khác, Thịnh tướng quân, cùng nhau vào đi!" Lớn lên từ gia đình hắc đạo, người từ nhỏ đã luyện võ thuật tự vệ như nàng cũng không thích bị xem như một đóa hoa nhỏ mảnh mai.
"Ngươi --" Lần đầu thấy được cô gái cường hãn không biết sợ như nàng, nhất thời Thịnh Hạo Nhiên lại không phản bác được.
"Ngươi ta gì nữa, không phải muốn kiểm tra tình hình bên trong sao?" Chậm rãi vào sơn động, nàng lên tinh thần nói.
Trong sơn động rất rộng rãi không hẹp giống như bên ngoài, còn có một bụi cỏ dại nhỏ rậm rạp, Mộ Tinh Đan chỉ tùy ý nhìn một chút thì dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng Thịnh Hạo Nhiên đi bên cạnh nàng lại đặc biệt lưu tâm.
Chú ý tới hắn luôn nhìn chằm chằm bụi cỏ kia, nàng không nhịn được đi tới, cười nói: "Có gì đẹp đâu mà nhìn, chỉ là một đống cỏ thôi mà."
Một thứ màu đỏ bất thình lình bay ra từ bụi cỏ, Thịnh Hạo Nhiên vội vàng kéo nàng qua, cũng che ở trước người của nàng.
Trong nháy mắt bị đẩy ra Mộ Tinh Đan liền biết vì sơ suất của bản thân nên rước lấy sự tấn công của con rắn sống ở trong bụi cỏ. Nàng vung ngược tay lên, đao nâng đao rơi, hồng xà kia lập tức bị cắt thành hai khúc rơi trên mặt đất.
"Ngươi không sao chứ?" Nàng hỏi Thịnh Hạo Nhiên bị hồng xà cắn mà sắc mặt có chút trắng bệch.
"Ta không sao, ngươi..."
Chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy vết cắn cùng vết máu trên tay hắn, nàng không nói hai lời kéo hắn ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu chữa trị khẩn cấp cho hắn.
Thịnh Hạo Nhiên bị rung động không nhỏ, nhất là khi thấy một nữ tử lưu loát cắt ra một đường trên tay hắn, sau đó dùng đôi môi đỏ mọng mềm mại hút ra từng ngụm máu độc. Cho đến khi xử lý xong vết thương trên tay hắn, nàng mới lấy ra một bình rượu nhỏ mang theo bên người, ngậm một ngụm rượu sau đó phun lên vết thương để tiêu độc.
Trong sơn động còn có một ít cỏ khô, Mộ Tinh Đan gom lại một chỗ đẩy tới trước cửa sơn động, sau đó châm lửa, lúc này mới quay đầu lại ngồi xuống.
Thịnh Hạo Nhiên chưa bao giờ biết mình sẽ có thời điểm vô dụng như vậy, lại để một nữ tử làm xong toàn bộ chuyện mà một người nam nhân phải làm ngay trước mặt hắn.
Nàng miễn cưỡng liếc mắc nhìn hắn một cái, "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, không cần quá để ý, nếu như mới vừa rồi là ta bị con rắn kia cắn, những việc này cũng sẽ là ngươi làm, chỉ có điều ta không có biện pháp xử lý con mồi ngươi săn được."
Không có biện pháp. Nàng không dám động vào thứ máu chảy đầm đìa.
Chỉ sợ hắn lại nổi lên chủ nghĩa đại nam nhân, nàng dứt khoát nói một mạch những gì cần nói, tránh cho hắn lại phun ra những lời nói nàng không thích nghe.
"Ừ." Hắn trả lời đơn giản, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng, muốn biết nữ tử này còn có thể mang đến cho hắn những cảnh tượng ngạc nhiên và vui mừng nào nữa hay không?
Ngoài sơn động, tiếng mưa rơi tí tách, hai người lại không nói thêm gì nữa, đều trầm mặc suy tư.
Bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, dường như không có xu hướng ngừng lại, ngọn lửa bởi vì không đủ nhiên liệu nên lúc cháy lúc không.
Mộ Tinh Đan hơi mệt, nhưng lại không rảnh rỗi. Nguyên nhân là sau khi Thịnh Hạo Nhiên bị rắn cắn, tuy thoạt nhìn đã hút hết độc rắn, nhưng chẳng biết tại sao lại bị sốt cao.
Nàng đàng phải cởϊ áσ hắn ra, dùng rượu mạnh còn sót lại thay hắn chà xát thân thể để cho hắn giảm nhiệt. Cứ tưởng là giảm nhiệt sẽ tốt một chút, không ngờ bởi vì y phục của hắn quá hút nước, vừa rồi dầm mưa đến bây giờ vẫn chưa khô, cả người lại bắt đầu lạnh run lên.
"Ai, ta thật sự đã trêu ai ghẹo ai, rõ ràng chính là tìm món đồ chơi, bây giờ còn phải hầu hạ ngược lại món đồ chơi này..."
Nàng vừa trông chừng hắn, vừa lầm bầm.
Ngay từ thời điểm sốt cao thì Thịnh Hạo Nhiên liền lâm vào trạng thái hỗn loạn. Mặc dù biết nàng có rất nhiều hành động to gan, nhưng lại không cách nào đẩy nàng ra.
Ngay cả áo choàng Mộ Tinh Đan cũng đều cởi ra cống hiến cho hắn, nhưng sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy.
Nghĩ đến tất cả đều là do mình sơ suất mới làm cho hắn trở thành bộ dạng thê thảm này, Mộ Tinh Đan cắn chặt răng.
"Thật là, không nên xuất môn, thật sự là ta thiệt thòi lớn..."
Trong ý thức mơ hồ Thịnh Hạo Nhiên nghe được một hồi thanh âm cởϊ qυầи áo sột soạt, còn có tiếng nàng thì thầm giống như đang oán trách cái gì. Sau đó hắn cảm giác được một khối thân thể ấm áp nhích lại gần ôm hắn thật chặt, nhiệt độ thân thể mềm mại nóng bỏng của nàng làm cho hắn có được một chút ấm áp.
Hương hoa nhàn nhạt phiêu tán ở trong mũi cùng với ấm áp kia càng trở nên cực kỳ đột ngột trong tiếng mưa rơi.
Hắn ra sức mở mắt ra, nhìn thấy thân thể Mộ Tinh Đan gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm hắn, hắn giật mình thất thần, không biết là vì vẻ đẹp của nàng, hay là do nàng quá lớn mật.
"Ngươi nhanh mặc quần áo tử tế vào, nữ tử coi trọng nhất là danh tiết..." Hắn khàn khàn mà dồn dập nói.
"Câm miệng!" Nàng ôm chặt hắn, ngẩng đầu nhẹ liếc hắn một cái, "Cởi cũng đã cởi, chẳng lẽ hiện tại mặc lại sẽ không bại hoại danh tiết? Huống chi lúc này chỉ có hai người chúng ta, ngươi không nói ta không nói thì ai biết. Hơn nữa ngươi cũng là vì cứu ta... Tóm lại, đừng nói nhiều, ngủ đi! Nói không chừng ngủ dậy thì mưa đã tạnh rồi."
Trong mơ màng, hắn lại bị thuyết phục bởi lí do không ra gì này, nhắm mắt lại một lần nữa, sau đó nghe tiếng mưa rơi từ từ ngủ.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, ấn tượng cuối cùng của hắn là mái tóc dài rối tung của nàng cùng hắn quấn quít, làm cho hắn chợt nhớ tới ý nghĩa của kết tóc. Sau đó là vẻ mặt tự tin cùng với nụ cười của nàng, xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu hắn...
Khách nhân có dụng ý khác ở Cầm Sắt tửu lâu vẫn nối liền không dứt như cũ, nhưng không hề trông thấy Tinh cô nương ngẫu nhiên đi ra dạo mấy vòng như trước kia.
Kể từ ngày trở về từ thảo nguyên, Mộ Tinh Đan gần như bế quan, Thịnh Hạo Nhiên có đến thăm mấy lần cũng viện cớ không gặp, ngay cả cửa viện tiểu các cũng rất ít mở ra.
Những tờ giấy trắng nằm trên bàn sách đều là những nghiên cứu lộn xộn của nàng về bút lông ngỗng, bồn cầu tự động xả nước, máy điều hòa không khí, giường ngủ, TV, điện thoại di động, máy vi tính, Internet... Vô số thiết bị hiện đại hóa được vẽ ra, rậm rạp giống như đang vẽ bùa vậy.
Dừng bút, nàng khẽ thở dài, nhìn những trang giấy đã vẽ ở trên bàn, lấy tay giơ lên trong gió, nàng không nhịn được lại nhớ tới cuộc sống trước đây ở thế giới hiện đại.
Không sai, nàng rất thích cuộc sống không cần lục đυ.c với nhau như bây giờ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn muốn trở về, đó mới là thế giới nàng nên ở lại.
Còn đại tướng quân kia, lúc trước nàng đã có cảm giác nhìn không thấu hắn. Mà từ ngày trở về từ thảo nguyên, ánh mắt nhiệt liệt cùng với thái độ mơ hồ không nắm bắt được của hắn càng làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt.
Nếu lúc trước không biết cảm xúc khó hiểu của mình đối với hắn là vì sao, thì bây giờ cũng đã biết...
Vấn đề là, không nên như vậy. Nếu ở hiện đại, nàng phát hiện có thiện cảm với một người đàn ông, thì chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng, nói không chừng ngay cả theo đuổi ngược cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại, chỉ khiến nàng có loại cảm xúc gặp đúng người nhưng sai thời điểm.