Mở đầu
Sáu giờ tối, Đan Thủy Dao ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn nóng hổi.
Hôm nay, cô đã hẹn với anh ta để cùng ăn cơm tối. Có lẽ, đây sẽ là bữa tối cuối cùng mà bọn họ còn ngồi ăn cùng với nhau......
Kim giờ, kim phút quay đều thep quy luật. Trong không gian yên lặng của phòng bếp, những tiếng tích tắc trở lên chói tai, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, bát canh cũng không còn tỏa hơi nóng nữa, nhưng cánh cửa kia vẫn chưa được mở ra, mà người cô đang chờ đợi cũng không thấy bóng dáng.
Rời khỏi phòng bếp, cô chán nản đi vào phòng khách, ngồi xuống. Tivi được bật lên, trên màn hình là cảnh phóng viên đang đuổi theo một đôi tuấn nam mỹ nữ. Hai người họ đang cố che mặt. Người đeo kính đen, thân hình nhanh nhẹn, né tránh những cú chụp nháy từ đám phóng viên. Cô nở một nụ cười chua xót.
Bởi vì, nam nhân vật chính đang bị đám phóng viên thi nhau hỏi “anh chị đã quen nhau được bao lâu rồi?”, lại chính là người đàn ông mà một năm trước đã thề nguyện với cô trong Nhà Thờ, chồng của cô.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn cánh phóng viên, nhà báo đang hưng phấn bình luận. Trên màn hình Tivi là gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Mà Đan Thủy Dao cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Báo chí đã từng đưa nhiều tin tức mờ ám như vậy nên cô cũng đã sớm không còn cảm giác. Sau một năm kết hôn, đã có rất nhiều chuyện phát sinh giữa cô và anh ta. Lúc đầu thì cô tin tưởng, rồi hoài nghi, sau đó thì phẫn nộ. Và đến bây giờ, tâm cô như đã lạnh. Cô đã học được cách làm mặt lạnh sau mỗi lần nhìn những kẻ đó diễn trò khôi hài.
Chiếc đồng hồ treo tường lạnh lùng điểm tám giờ. Cô tắt Tivi, đi vào trong phòng, cầm chiếc di động, gọi cho dãy số quen thuộc kia.
“Alo? Thủy Dao, có chuyện gì không?” .Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Anh ta mở đầu cuộc đối thoại bằng một câu hỏi, khiến trái tim cô thêm giá lạnh.
Đôi mắt Đan Thủy Dao cụp xuống. Cô giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng hỏi câu hỏi mà mỗi một ngày của năm qua cô đều hỏi: “Hôm nay anh có về ăn cơm không?”
“Anh đã ăn cơm hộp rồi.” Chỗ anh ta đang đứng tuy rất ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của mấy cô gái đang réo gọi anh ta.
Cô không biết phải nói gì nữa ngoài một tiếng “ừm” nhẹ.
Giờ có nói gì nữa cũng vô ích, anh ta đã quên ngày hẹn hôm nay, đã quên ngay cả khi trong một tháng qua, mỗi ngày cô đều không quên nhắc nhở anh ta, thôi thì cứ như vậy đi…
Dù sao ở trong lòng anh ta, công việc vĩnh viễn quan trọng hơn cô.
Thấy vợ im lặng, người đàn ông khó chịu hỏi lại: “Thủy Dao, em gọi điện thoại đến chỉ là muốn hỏi chuyện này thôi sao?”
Vẫn dõi mắt nhìn cô người mẫu thanh tú đang đi trên sàn diễn, vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, luôn tay chỉ huy nhân viên điều chỉnh ánh sáng, âm nhạc dưới đài. Anh ta nói chuyện với chất giọng lãnh đạm, quên mất chính mình đang nói với vợ chứ không phải cấp dưới hay đối tác.
Bốn mùa trong năm đều có trình diễn thời trang, nơi này đã trở thành phòng làm việc quan trọng nhất và cũng là nơi anh ta có nhiều việc phải giải quyết nhất. Mỗi khi đến thời gian này, anh ta đều hận mình không thể tách ra làm ba người, và một ngày có thể dài bằng hai ngày.
“Không, em muốn hỏi là hôm nay anh có về không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện quan trọng gì mà không thể nói luôn qua điện thoại?”
Đan Thủy Dao cười khổ. Cô có thể nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt không vui của anh lúc này.
So với công việc, sự tồn tại của cô trong anh mới thật nhỏ bé làm sao.
“Em có một việc muốn nói với anh trong ngày hôm nay.” Và cô cũng không muốn bàn cái chuyện này qua điện thoại.
Người đàn ông không kiên nhẫn bĩu môi. “Hôm nay anh sẽ về rất muộn, để lúc khác nói không được sao?”
Vừa rồi ánh sáng không được tốt lắm, anh muốn nhanh nhanh giải quyết chỗ đó.
Anh đoán, có lẽ là do hai ngày vừa rồi, kênh tin tức lại đưa tin về scandal của anh, cho nên vợ anh mới ghen. Anh nghĩ, có lẽ anh nên về giải thích. Nhưng nghĩ tới đó, giọng anh lại càng trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Eric, anh sao vậy? Người ta đã chờ anh rất lâu rồi nha!”
Đan Thủy Dao siết chặt nắm tay. Đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói ngọt xớt của một người phụ nữ, xen lẫn với tiếng an ủi nho nhỏ của chồng cô.
Đan Thủy Dao, không phải mày đã sớm không còn đau lòng sao? Sao giờ lại chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà khổ sở như vậy?
“Anh đã nói hôm nay sẽ về rất muộn, em đừng chờ.” Người chồng không kiên nhẫn từ chối thẳng thừng yêu cầu của vợ.
“Muộn thế nào cũng được, em sẽ chờ.” Cô vẫn chưa hết hy vọng, kiên định nói rồi cúp điện thoại trước, không để cho chồng cô có cơ hội từ chối.
Ngẩn người nhìn di động trên tay, Đan Thủy Dao lặng ngồi trên giường không biết đã bao lâu. Cho đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, suy nghĩ trong cô mới chợt bừng tỉnh. Đôi mắt trống rỗng của cô dõi nhìn tấm màn đen kịt bên ngoài cửa sổ. Từng hạt mưa tí tách bắt đầu rơi.
Cô đứng dậy, ra khỏi phòng. Nhìn một bàn thức ăn ngon lành vẫn còn nguyên, cô nhấc chai vang đỏ đang được ướp lạnh trong xô đá nhỏ, tự rót cho mình một ly. Nâng ly với cái vị trí trống, đã lâu không có người ngồi kia, cô lẩm bẩm trong bầu không khí tịch mịch: “Ông xã, kỉ niệm một năm ngày cưới hạnh phúc.”
Uống cạn ly thứ nhất, cô lại tự rót thêm cho mình ly thứ hai:
“Ly thứ hai, ông xã, chúc chúng ta ly hôn......vui vẻ.”
Cô không chút chần chừ, uống cạn ly vang đỏ, cũng như quyết định thu lại cảm tình của cô đối với anh ta, không chút tiếc nuối.
Chương 1
- Hít vào…..
- Hự …..
….. Hai tay Đan Thủy Dao chống lên tường, cố gắng hít sâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã chuyển toàn bộ sang sắc hồng. Cô sắp không thở nổi đến nơi. Vậy mà, phía sau lưng lực ép lại càng lúc càng tăng. Đến lúc không cố nổi nữa, cô quay đầu lại, kêu to:
- Vυ" à, con chịu thôi! Còn phải nhịn thở đến khi nào nữa? Con sắp tắt thở đến nơi rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cô nhanh chóng cởi cái áo nịt đã tra tấn cô cả tiếng đồng hồ kia ra.
- Nhị tiểu thư, đừng cởi ra, ta phải vất vả lắm mới buộc được mấy sợ dây ấy với nhau đó.
Nhũ mẫu kêu lên, vội giữ tay cô lại. Bà nhanh tay sửa lại mấy cái dây của chiếc áo nịt đã bị kéo bung ra. Một lần nữa, cái áo nịt lại được chiễm chệ trên người Thủy Dao. Và nó cũng thiếu tí nữa là tống sạch chút không khí còn sót lại trong phổi cô.
- Khụ khụ! Em gái à, kiên nhẫn một tí đi!
Khuôn mặt Đan Thủy Doanh tái nhợt, ngồi bên cạnh, mở miệng khuyên. Nếu không phải lúc này cô đang bị cảm, thì em gái cô sẽ không phải thay cô đi tham dự bữa tiệc xã giao sắp tới này, nó luôn ghét mấy kiểu tiệc tùng như thế.
- Kiên nhẫn á? Em đã kiên nhẫn rất lâu rồi đó.
Đan Thủy Dao gào lên:
- Cái thứ này mà cũng gọi là áσ ɭóŧ á! Phải gọi nó là dụng cụ tra tấn người mới đúng! Em sắp bị nó thít đến chết rồi đây này!
Nhũ mẫu cười cười, nhìn Đan Thủy Dao kêu la oai oái. Bà lắc đầu, giễu cợt cô:
- Nhị tiểu thư cứ nói quá! Đại tiểu thư mỗi lần tham gia yến tiệc đều mặc nó, bây giờ không phải vẫn đang sống rất tốt đấy sao.
Đan Thủy Dao đang nín thở. Cô chờ cho nhũ mẫu buộc nốt sợi dây cuối cùng ở trên rồi mới quay đầu phản bác:
- Tốt gì mà tốt! Có khi tại chị ấy phải mặc loại áo quái quỷ này nên mới bị cảm í chứ.
Lời buộc tội của cô khiến Nhũ mẫu và Đan Thủy Doanh phì cười.
- Nếu mặc áσ ɭóŧ sẽ bị cảm thì những năm này bệnh viện sẽ làm không hết việc mất thôi.