Trêu Chọc Tướng Quân

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Xuyên qua đến cổ đại không có trong kế hoạch cuộc sống của nàng. Nhưng nếu đã đến đây, vậy thì nàng tuyệt đối muốn quậy một trận long trời lỡ đất mới không tiếc nuối. Cứ như vậy, tại nơi biên thành ch …
Xem Thêm

Nhưng mê muội kia rất nhanh bị hắn cất giấu ở đáy mắt, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.

Mộ Tinh Đan thấy hắn khôi phục trấn định ngay lập tức, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị, bước từng bước nhỏ đến trước mặt của hắn.

A! Lại có nam nhân lần đầu tiên nhìn vào mắt của nàng mà có thể phục hồi lại tinh thần nhanh như vậy, có thật là không bị vẻ đẹp của nàng rung động? Hay là, giả bộ nghiêm chỉnh đây? Khiến người ta rất xấu bụng muốn kiểm nghiệm một phen. Lông mày Thịnh Hạo Nhiên khẽ nhăn lại, nhìn đối phương không biết xấu hổ đến gần hắn. Khoảng cách quá gần, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, chuyện này đã vượt qua lễ giáo, hắn vội vàng lui về phía sau để kéo ra khoảng cách.

Nhưng hắn lui về phía sau cũng không thành công, bởi vì nàng đã vươn bàn tay nhỏ bé trắng thuần kéo lấy vạt áo trước ngực hắn, khiến hắn không thể lui về phía sau, trừ phi hắn dùng lực đẩy ngã nàng.

"Tướng quân đại nhân, ngài dám làm việc nghĩa cứu tiểu nữ như thế, tiểu nữ thật không biết lấy gì để báo đáp." Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng nhìn hắn.

"Xin cô nương tự trọng." Hắn hơi nhếch môi, chân mày nhíu càng chặt hơn, "Cứu người vốn không cần hồi báo, cô nương không cần suy nghĩ nhiều."

Tuy rằng hắn không có hứng thú với những tiểu thư khuê các mà mẫu thân giới thiệu, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích nhìn thấy nữ tử tán tỉnh nam tử giữa ban ngày ban mặt.

Ah? Như vậy mà vẫn có thể kiên trì không động lòng? Xem ra cần thêm chút liều thuốc mạnh rồi. Mộ Tinh Đan chớp mắt thầm nghĩ .

"Sao lại nói như vậy chứ!" Áo khoác hồng sa không cẩn thận tuột xuống mấy phần, cái yếm màu trắng như ẩn như hiện trêu chọc hắn, cánh tay trắng nõn cũng lộ ra mấy phần xuân sắc, ngực càng thêm gần sát trên người hắn, "Nếu không chê, đêm nay ta muốn thiết yến chiêu đãi Tướng quân trong Cầm Sắt tửu lâu, để đáp tạ ân cứu mạng của tướng quân... Tướng quân thấy thế nào?" Nàng cố ý phóng ra giọng điệu mềm mại, giọng nói quyến rũ khiến chân mọi người gần như đều mềm nhũn.

Thấy nàng dán thẳng vào trên người hắn, ấn tượng về nàng vốn đã không tốt, Thịnh Hạo Nhiên xuống tay không hề lưu tình, hung hăng đẩy nàng ra, không để mùi thơm trên người nàng tiếp tục ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của hắn nữa.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ mình sẽ hối hận vì đã cứu nữ tử này, không nói một câu xoay người rời đi.

Mộ Tinh Đan bị đẩy ra được Tần chưởng quỹ đỡ lấy, đáy lòng nàng hiểu được Thịnh Hạo Nhiên để ý phương hướng nàng ngã xuống, tránh làm cho nàng có khả năng té nhào xuống đất mà bị thương.

Nàng ổn định thân thể, khóe miệng không nhịn được nâng lên nụ cười, đôi mắt chớp động hứng thú theo dõi bóng lưng rời đi của hắn, thật lâu sau vẫn không dời mắt.

Tướng quân đại nhân này, xem ra đúng là không bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc! A, lần này có thể thú vị rồi.

Mộ Tinh Đan cười, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của hắn nữa, nàng mới quay đầu, nói với Tần chưởng quỹ đã sắp ngất xỉu "Đi, trở về thôi!"

Quả nhiên xuất môn mới gặp được chuyện tốt! Tướng quân đại nhân, hi vọng ngươi không ngại trở thành món đồ chơi của ta đây trong một năm này...

Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, một mái tóc đen dài tùy ý rơi xuống chiếc đệm mềm mại đỏ thắm, Mộ Tinh Đan chống cằm, khóe môi mỉm cười. Trên người chỉ mặc một chiếc yếm trắng thêu hoa mai và một chiếc áo choàng lụa mỏng màu đỏ, đôi chân trắng muốt thon dài co duỗi như ẩn như hiện, dáng vẻ mị hoặc làm cho một nữ nhân khác ở trong phòng không nhịn được đỏ bừng mặt.

"Lưu Tinh, việc ta muốn ngươi điều tra thế nào rồi?" Sau khi cúi đầu hớp một ngụm trà nóng, Mộ Tinh Đan hỏi.

Hôm nay sau khi xuất môn trở về, nàng lập tức phái ám vệ bên người nàng đi điều tra lai lịch của nam nhân kia. Giờ đã quá nửa đêm, tin tưởng với thực lực của Tam Sắc lâu đã tra được chuyện mà nàng muốn biết.

"Vâng, đã tra được rồi." Lưu Tinh ẩn thân ở chỗ tối hiện ra, bắt đầu báo cáo, "Thịnh Hạo Nhiên, tướng quân trấn thủ biên thành, cha mất sớm, trong nhà chỉ còn nương, nhưng hiện tại không sống ở biên thành. Ngoài ra, vào năm cập quán (1) đoạt giải Võ Trạng Nguyên, còn liên tiếp lập được nhiều chiến công, là nhân vật được thăng chức làm tướng quân nhanh nhất từ trước đến nay của Phi Phượng vương triều. Là một người cương trực ghét a dua nịnh bợ, hiếu thuận trưởng bối, làm việc thì không kiêu căng, tiết kiệm. Nghe đồn là do không chịu được việc lục đυ.c đấu đá nhau nên tự nguyện xin đi trấn thủ biên thành."

Xem ra Thịnh tướng quân này đích thực là nhân tài trời sinh. Từ thái độ xử lý sự việc lúc sáng của hắn, còn có phần khí thế kia thì đã có thể đoán được kết quả sẽ là như vậy. Nàng muốn ám vệ đặc biệt đi tìm hiểu không phải là những tin tức mà nhìn người thì có thể đoán được này.

Khẽ chau mày, Mộ Tinh Đan giương mắt nhìn Lưu Tinh hỏi "Chỉ có vậy? Không có gì khác?"

Lúc các nàng mới tới thế giới này, hai người đã cứu các nàng không phải nói như vậy!

Không phải nói Tam Sắc lâu của bọn họ là tổ chức tình báo hạng nhất ở thế giới này, dù là bí mật quân sự của quốc gia hay là tin tức nho nhỏ ở phố phường đều có thể hạ bút thành văn sao?

"Tiểu nhân chỉ tra được như vậy." Lưu Tinh khó hiểu hỏi lại, "Không biết chủ tử còn muốn biết thêm thông tin gì?"

"Ừ, thí dụ như có truyền ra chuyện tốt gì với cô nương nhà ai hay không, hoặc là danh kỹ gì đó. Là một người nam nhân, chẳng lẽ hắn hoàn toàn không gần nữ sắc? Đừng nói với ta, hắn là hòa thượng để tóc tu hành."

Nam nhân mà! Cho dù dáng dấp bình thường cũng sẽ có một chút chuyện phong lưu hoa bướm, càng không cần phải nói nam nhân kia cũng không coi là xấu xí, hơn nữa còn có quyền có thế.

Nàng không khỏi nhớ tới bóng dáng của hắn lúc sáng. Sống lưng sừng sững tràn ngập tự tin và kiêu ngạo của một người lính, khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh mà người tổng chỉ huy nên có, phương thức xử sự quả quyết dứt khoát do bị ảnh hưởng bởi kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của hắn. Nam nhân như vậy, sẽ có tình yêu như thế nào, khiến người ta nghĩ đến đã thấy tò mò!

Lưu Tinh dừng một chút, lộ ra vẻ mặt khó khăn, "Thịnh Tướng quân cũng không phải hòa thượng, nhưng thật sự là không hề nghe nói hắn từng đặc biệt lui tới với cô nương hoặc nữ tử yên hoa nào." Ai! Nếu nói hắn che giấu quá tốt, bọn họ thật sự bội phục Thịnh tướng quân này, vậy mà lại có thể tránh thoát gián điệp của Tam Sắc lâu bọn họ.

"Ý là, hắn trong sạch giống như tờ giấy trắng?" Không thể nào! Mặt Mộ Tinh Đan không thể tin ngồi dậy.

"Vâng."

Ánh mắt lóe lên hứng thú cao độ, Mộ Tinh Đan bước xuống nhuyễn tháp, khẽ vuốt ve song cửa sổ, cười như có điều suy nghĩ.

Một tướng quân, một đại tướng quân vừa ngay thẳng lại thanh khiết, thậm chí chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào...

Nàng vung tay lên, Lưu Tinh lập tức bước lên phía trước chờ phân phó.

"Lưu Tinh, hai nam tử đi theo bên cạnh hắn là ai, chắc ngươi cũng đã điều tra rồi chứ." Đây không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

"Là hai vị phó tướng của Thịnh tướng quân." Lưu Tinh đột nhiên thoáng qua dự cảm chẳng lành.

Vị chủ tử này từ trước đến nay rất vô pháp vô thiên. Lần trước lộ ra nụ cười như thế, chính là lúc nàng quyết định trọng chấn tửu lâu cùng với thời điểm sản xuất loại rượu mới. Mà hiện tại, nàng lại tính toán muốn làm gì nữa đây?

"Ta nghĩ vị Thịnh tướng quân kia không có khả năng sẽ đến nơi này của chúng ta, nhưng hình như ta có chút ấn tượng với hai vị phó tướng kia, nghĩ chút biện pháp, khiến hai người kia mang Thịnh tướng quân đến đây." Nhàn nhạt ra lệnh, giống như muốn tùy ý mang một đồ vật đến vậy.

Mặc dù Lưu Tinh hiểu được đây tuyệt đối không phải nhiệm vụ đơn giản, nhưng chủ tử ra lệnh sao nàng dám nói tiếng không, chỉ có thể cắn chặt răng trả lời, "Dạ, Lưu Tinh hiểu."

Kiều mỵ che miệng ngáp một cái, Mộ Tinh Đan bước liên tục về phía giường ngủ, trong nháy mắt kéo xuống rèm cửa, không quên bỏ lại một câu, "Lưu Tinh, không cần dài dòng, tối mai ta phải thấy được người."

Thêm Bình Luận