Cái cô nương lằng nhằng này thật sự muốn ép điên hắn sao?
Thấy hắn vẫn không có phản ứng, Mộ Tinh Đan không thể hạ quyết tâm, cởϊ áσ ngoài ra, trên người nàng chỉ mặc cái yếm, dán chặt vào người hắn cọ xát.
“Mau mặc y phục vào.” Hạ quyết tâm không nói lời nào, Thịnh Hạo Nhiên rốt cuộc không nhịn được nghiến răng trầm giọng cảnh cáo.
“Ta mạn phép không!”
“Nàng… Nàng sẽ phải hối hận.” Ánh mắt hắn âm trầm nhìn nàng chằm chằm.
Mộ TInh Đan khıêυ khí©h cười với hắn một tiếng. “Ta lớn đến như vậy còn không biết hai chữ ‘hối hận’ viết như thế nào!”
Thịnh Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu, bàn tay vung lên, làm cho sa màn rơi xuống che kín phong cảnh trên giương. Chỉ nghe Mộ Tinh Đan bật ra một tiếng hô nhỏ, liền không hề truyền ra âm thanh hai người nói chuyện với nhau nữa.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn thẹn thùng không dám nhìn lén phong cảnh trong phòng, sau khi rơi vào tầng mây, mơ hồ tản mát ra ánh sáng chói lọi.
Gió xuân thổi qua biến thành, cũng thổi rơi những cánh hoa hồng tràn đầy mặt đất, bên trong phủ tướng quân càng thêm từng trận đơn thuần, cả đêm không dứt.
Toàn văn hoàn