Vừa nghe hắn nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tinh Đan đều xụ xuống.
Không sai, đối với loại người có thói quen ngủ thẳng đến mặt trời lên cao như nàng, chỉ canh năm gà gáy muốn bò dậy thôi cũng đã rất không dễ dàng, chớ nói chi là còn đi vào trù phòng làm bữa sáng?
“Vậy… Quà tặng đâu?” Nàng đột nhiên nghĩ đến, sau đó từ trong bọc quần áo lấy ra châu báu đồ trang sức vẫn mang theo bên người, trải lên trên nhuyễn điếm bên trong xe ngựa.
“Những thứ này hẳn là được rồi chứ! Chất lượng vàng cũng không tệ, màu sắc của bảo thạch cũng rất xinh đẹp.” Nàng lẩm bẩm, bắt đầu xem kỹ những lễ vật có thể tặng.
Thịnh Hạo Nhiên tiện tay cầm lên một cái lắc tay kim hoa khảm hồng học, sắc mặt không tốt mà hỏi: “Những thứ này là từ đâu ra?”
Coi như nàng mở mang tửu lâu có chút lợi nhuận, nhưng cũng không thể mau được những thứ đồ trang sức này.
Cho nên, chỉ còn lại một khả năng, chính là lễ vật người khác tặng.
Chương 9.2
Edit: Meggie2010
"Từ đâu ra?" Mộ Tinh Đan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ách, cái lắc tay kia là ba của ta, ừ... Chính là phụ thân ta đi biển làm ăn thuận đường mang về cho ta. Nếu nói làm ăn, tức là giao dịch buôn lậu quân hỏa ở Trung Đông."
Hắn nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn, lại tiện tay nâng lên một sợi vòng cổ khảm kim cương, "Cái này?"
"Cái đó? Ừ... Là lễ vật lúc đi Nam Phi đào kim cương thuận tiện nhận."
Thịnh Hạo Nhiên một cái tiếp một cái hỏi, nàng cũng nhất nhất giải thích, càng về sau bị hỏi có chút phiền, nàng không nhịn được giơ một ngón tay lên, "Chỉ có thể hỏi thêm một vấn đề cuối cùng."
Thật là, cũng sắp đến biên thành, hắn còn náo người như vậy, khiến nàng đến bây giờ muốn chọn lễ vật gì để tặng cũng chưa quyết định được.
"Ta cũng chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng, nàng rõ ràng gia sản phong phú, coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng là không lo ăn mặc. Tại sao còn phải xuất đầu lộ diện kinh doanh tửu lâu, thậm chí tổ chức hoạt động tặng nụ hôn gì đó?"
"Là vì chơi rất vui..." Ý thức được mình buột miệng nói ra cái gì, nàng cười gượng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đôi tròng mắt đen bốc lên lửa giận, "Ách, thật ra thì ta nói chơi rất vui, không phải giống như ngươi nghĩ đâu. Ý của ta là khách điếm người đến người đi, có lúc cũng cần một chút niềm vui thú..."
"Đan nhi."
"Hả?"
"Tới đây, xem ra trước khi học 《 Nữ Luận Ngữ 》, ta nên dạy nàng tầm quan trọng của tu dưỡng tâm tính cho tốt cái đã." Thịnh Hạo Nhiên ngồi dậy, bày ra khuôn mặt nghiêm túc, tính toán từ 《 Luận Ngữ 》 cơ bản nhất bắt đầu dạy.
"A -- ta không muốn nghe." Mộ Tinh Đan bịt lấy lỗ tai bi ai kêu rên.
Mà con đường quay về biên thành, đã gần đến.
Trong đại sảnh phủ tướng quân, Thịnh mẫu và Hứa Như Yên đang bề bộn nghênh đón Thịnh Hạo Nhiên và Mộ Tinh Đan sắp trở về.
"Như Yên, ngươi thật sự xác định rồi sao?" Thịnh mẫu có chút áy náy nhìn ngoại chất nữ mình nhìn lớn lên.
Hứa Như Yên gật đầu một cái, trong mắt cũng không có chút bất mãn hay bi thương nào, "Di nương, ta xác định, ta không muốn gả cho Hạo Nhiên ca ca, người cũng đừng phản đối hôn sự của hắn và Tinh cô nương nữa, được không?"
Thật ra thì nàng đối với Hạo Nhiên ca ca cũng chỉ là một loại mê luyến sùng bái mà thôi, cũng không phải là tình yêu nam nữ. Chính là ngày hôm đó tại bên ngoài cửa thành của nội thành đã làm cho nàng tỉnh hồn lại. Bộ dáng cuồng nộ kia của hắn, nàng mới phát hiện thì ra cho tới bây giờ nàng chưa từng chân chính hiểu biết Hạo Nhiên ca ca.
Huống hồ Hạo Nhiên ca ca cũng tỏ rõ chỉ cần lấy Tinh cô nương, nàng còn tiếp tục cản trở, cũng không khỏi quá không biết điều.
Thịnh mẫu nghe xong không khỏi thở dài, "Ai! Thật ra thì hiện tại ta cũng không ghét nàng như vậy nữa. Hơn nữa, nàng nói chuyện không xuôi tai, hành động thì hơi lớn mật. Nhưng mà, trừ lần đó ra, nàng cũng có ưu điểm.
Cuối cùng ta coi như có thể hiểu Hạo Nhiên tại sao phải thích nàng, hơn nữa không phải là nàng không lấy. Một cô nương dũng cảm lại thiện lương giống như nàng xác thực đủ tư cách làm tướng quân phu nhân của hắn.”
“Di nương, người ta là nhìn con rể càng xem càng thú vị, người đây là bà bà nhìn nàng dâu, càng xem càng hài lòng nhỉ!” Hứa Như Yên cười nói.
“Đúng vậy, chẳng qua tấm mặt mo này của ta kéo không xuống thôi.”
Đột nhiên, lão quản gia vội vã chạy tới, “Lão phu nhân, Như Yên cô nương, xe ngựa của tướng quân đã đến đầu phố rồi.”
“Biết rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!”
“Di nương, để ta đỡ người.” Hứa Như Yên đỡ nàng, từ từ đi tới cửa.
Họ mới tới cửa, hai chiếc xe ngựa cũng vừa lúc ngừng lại trước phủ tướng quân.
Mộ Tinh Đan xuống xe ngựa trước, sau đó thò vào trong xe, từ từ dìu lấy Thịnh Hạo Nhiên xuống xe.
“Nương, hài nhi đã trở lại.” Thịnh Hạo Nhiên cười vấn an, chợt nhìn về phía Mộ Tinh Đan, muốn nàng cũng vấn an theo.
“Ách… Thịnh phu nhân, chúng ta đã trở lại.” Mộ Tinh Đan bất an nhìn Thịnh mẫu mộ cái, nhìn vẻ mặt nàng hình như không có mất hứng, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Trở lại là tốt rồi, vào đi! Có thể phân phó trù phòng dọn thức ăn lên được rồi.” Thịnh mẫu không nói thêm gì, đầu quay đi liền quay vào nhà.
Nhanh chóng gật đầu một cái với hai người, Hứa Như Yên đuổi theo bước chân Thịnh mẫu.
“Hạo Nhiên, ngươi nói như vậy ta rốt cuộc là được hoan nghênh hay là không được hoan nghênh?” Mộ Tinh Đan có chút rầu rĩ hỏi.
Thịnh Hạo Nhiên cười cười, trấn an nàng, “Đừng lo lắng, không phải nương không nói gì sao! Tối thiểu đây là một khởi đầu tốt, không phải sao?”
“Ừ, hi vọng như thế.”
Sau đó hai người vào phòng khách, trên bàn bày mấy món ăn phương Nam, điều này làm cho Mộ Tinh Đan có chút nghi hoặc, bởi vì ở biên thành rất ít thấy được những món ăn phương Nam này.
Hứa Như Yên thấy tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, dịu dàng giới thiệu, “Hạo Nhiên ca ca, những món ăn ở trên bàn ngày hôm nay có rất nhiều món đều là di nương tự mình làm, chính là muốn cho ngươi và Tinh cô nương cảm nhận một chút mùi vị quê nhà của phương Nam!”
“Đến, ăn thử một chút.” Thịnh Hạo Nhiên dẫn đầu gắp một miếng cá xào dấm bỏ vào trong chén Mộ Tinh Đan, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung trên người nàng, khiến nàng lúng túng không thôi.
Nàng nhấc đũa cắn một miếng cá, ánh mắt sáng lên, “Cái này ăn ngon quá! Mùi dấm vừa đủ, hoàn toàn không che giấu vị cá tươi, thịt cá được xào càng thêm trơn mền ngon miệng, khiến người ta ăn còn muốn ăn nữa.”
Nàng hưng phấn phát biểu ý kiến, lại phát hiện ánh mắt của mọi người lần nữa tụ tập ở trên người nàng, khiến nụ cười trên mặt nàng trong nháy mắt sụp đổ một nửa, đứng ngồi không yên hỏi: “Ta… Ta nói cái gì sai sao?”
“Không có, nàng không nói sai.” Thịnh Hạo Nhiên lên tiếng giúp nàng giải vây.
Hứa Như Yên thì lại che miệng cười, “Tinh cô nương đối với nấu ăn tựa hồ cũng rất tâm đắc! Mới ăn một miếng mà đã có thể ăn ra tinh hoa món ăn này của di nương.”
Thủ nghệ được khen ngợi, trên mặt Thịnh mẫu cũng hơi lộ ra ý cười, “Thích thì ăn nhiều một chút, về sau muốn vào cửa Thịnh gia, còn phải học làm những món ăn này.”
A? Đây là ý gì? Mộ Tinh Đan đột nhiên mở to mắt, nhìn Thịnh mẫu vô ý buột miệng nói ra.
Thịnh Hạo Nhiên cũng đồng dạng không sờ được manh mối, ánh mắt dò hỏi nhìn mẫu thân có vẻ hơi lúng túng.
Hứa Như Yên thấy thế, tốt bụng thay bọn họ giải thích, “Hạo nhiên ca ca, ý của di nương là, về sau ngươi lấy Tinh cô nương làm thê tử, thì phải đôi thành Tinh cô nương giúp người nhóm lửa nấu cơm đó!”
“Ta? Thịnh phu nhân… Nhưng mà không phải ngươi…” Mới là nàng dâu được Thịnh mẫu yêu thích lựa chọn sao? Mộ Tinh Đan hé ra gương mặt khó hiểu.
“Trước đây, ta cho là mình sẽ gả cho Hạo Nhiên ca ca làm thê tử, dù là thời điểm hắn nói chỉ muốn lấy ngươi ngay trước mặt ta, ta cũng không hề từ bỏ, nhưng mà bây giờ ta lại nghĩ thông suốt, ta không muốn gả cho Hạo Nhiên ca ca.”