Bởi vì dân chúng từ trong thành xông ra quá nhiều, đến nỗi Thịnh Hạo Nhiên không cách nào xuống ngựa, chỉ có thể ngồi trên ngựa nhìn từng người đi ra ngoài.
Tới tới lui lui rất nhiều người, có người đang hoan hô có người báo tin mừng, nhưng tầm mắt hắn tuần tra một lúc lâu trước sau vẫn không tìm được người mà hắn muốn tìm.
“Hạo Nhiên ca ca - -“
Một tiếng kêu to, khiến hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Hứa Như Yên chạy về phía hắn, trong mắt hàm chứa lệ, điềm đạm đáng yêu ngửa đầu nhìn hắn.
“Như Yên, nương ta đâu?” Thịnh Hạo Nhiên nhảy xuống ngựa, nắm bả vai của nàng vội hỏi.
Hứa Như Yên lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín hung phấn và vui sướиɠ, kéo tay của hắn đi lùi lại, “Hạo Nhiên ca ca, di nương ở chỗ này.”
Thịnh Hạo Nhiên hất tay nàng ra theo bản năng, không để ý gương mặt vừa kinh ngạc vừa bi thương của nàng, đi tới hướng mà nàng chỉ.
Hắn đi nhanh vài bước đã nhìn thấy mẫu thân đang đứng ở trước cửa thành, không biết đang cúi đầu nhìn cái gì ở đó.
“Nương, hài nhi tới trễ, khiến người bị sợ hãi rồi.”
Dường như không nghe thấy tiếng kêu lớn của hắn, Thịnh mẫu vẫn cúi thấp đầu, lẳng lặng nhìn trên đất. Thịnh Hạo Nhiên thấy thế, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cũng nhìn về phía trên đất theo ánh mắt của nàng.
Không có bất kỳ vật gì, trên phiến đá màu xám chỉ có hai vết màu đen như hoa ban. Thịnh Hạo Nhiên nhăn mày, kinh nghiệm sa trường cho hắn biết đó là vết máu sau khi khô lại.
Đột nhiên, hắn kinh hoảng hỏi. “Nương, chẳng lã người bị thương sao? Hài nhi lập tức tìm đại phu cho người… “
“Không cần, ta không bị thương.”
Thịnh mẫu khó chịu nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Người bị thương là Tinh cô nương thích mặc hồng y kia, Đan nhi của ngươi.”
Nàng bị thương? Hắn hoảng sợ hỏi tiếp, “Nàng đâu? Nàng đâu rồi?”
Thịnh mẫu cúi thấp đầu, đáy mắt tràn đầy áy náy, không biết nên nói với nhi tử tin tức không được tốt kia như thế nào.
“Nói cho ta biết, nàng đâu rồi?” Tim chợt quặn đau, Thịnh Hạo Nhiên cảm thấy mình gần như sắp không thể hô hấp.
Thịnh mẫu vẫn như cũ cúi thấp đầu, không dám đối diện với đôi mắt đang dò hỏi của nhi tử.
“Nương!” Sợ hãi trong lòng rốt cuộc vượt qua lý trí, hắn không nhịn được điên cuồng rống lên với mẫu thân. “Nói cho ta biết! Nói cho ta biết nàng đâu rồi?”
Lần này đầu Thịnh mẫu càng rủ xuống thấp hơn, nước mắt tự trách chảy xuống. Hứa Như Yên đứng bên cạnh không nhịn được xông tới, che trước người Thịnh mẫu, thay nàng nói ra sự thật mà nàng không dám nói.
“Ta biết, để ta nói thay di nương.”
Song vừa mới mở miệng, đột nhiên đối mặt với đôi mắt băng lãnh lại điên cuồng của hắn quét tới thì lại đánh cái rùng mình.
Trời ạ! Đây mới thật là Hạo Nhiên ca ca ôn văn kia sao? Ánh mắt đáng sợ kia giống như là muốn xé rách người!
“Ngày đó...”
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, mới tiếp tục nói. “Tinh cô nương đỡ di nương muốn tiến vào nội thành lánh nạn, kết quả còn chưa vào tới trong thành, thì nàng đã bị trúng tên...”
“Sau đó thì sao?”
Hắn lo lắng truy hỏi.
“Sau đó nàng đẩy di nương vào cửa thành, mình lại ngã quỵ xuống đất không dậy nổi, sau lại...”
Nàng ấp a ấp úng nói, “Sau lại... Cửa thành liền đóng... đóng lại...”
Nghe xong lời của nàng hắn thất thần nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy cảnh vật bốn phía trở nên hư ảo, cửa thành cùng tường thành cao ngất cũng không ngăn được ánh mặt trời quá chói chang trên đỉnh đầu.
Lại nhìn một chút hai vết máu đã khô trên đất, hắn không nhịn được ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve phần đất đã biến thành màu đen kia, mỗi lần chạm vào thì tim của hắn liền quặn đau một lần.
Nàng đau lắm phải không? Trong nháy mắt bị mưa tên bắn trúng. Hắn hoảng hốt nghĩ tới.
Thời điểm nàng ngã xuống ở nơi này thì đang nghĩ gì? Có từng nghĩ tới hắn sẽ trở lại cứu nàng hay không? Nếu có, hắn nhất định đã khiến nàng thất vọng rồi!
Nhìn nhi tử hoảng thần, Thịnh mẫu bắt đầu khóc nức nở nghẹn ngào, “Hạo Nhiên, ta muốn đi ra ngoài kéo nàng vào trong thành, nhưng cửa lại đóng lại...”
Nghe tiếng khóc, hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, suy yếu an ủi mẫu thân, “Ta biết, ta biết...”
Tiếng khóc, tiếng huyên náo của đoàn người, còn có tiếng kêu gọi của cấp dưới, tất cả âm thanh giống như cách tầng tầng bố mạo, khiến hắn không nghe rõ được. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời quá mức rực rỡ, đột nhiên - -
“Nôn - -“ Hắn nôn ra một ngụm máu từ trong miệng, bắn tung tóe lên hai vết máu khô đã biến thành màu đen kia.
Vết máu, dưới ánh mặt trời chói chang, hiện ra quá đỏ, quá chói mắt.
Edit: Meggie2010
"Tinh tỷ tỷ, Tinh tỷ tỷ?" Giọng trẻ con non nớt không ngừng vang lên bên tai Mộ Tinh Đan, cuối cùng cũng khiến nàng phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt.
"Aiz, La Oanh, sao vậy?" Nhìn tiểu nam hài đội khăn trùm đầu trước mặt mình, dịu dàng hỏi.
"Ăn cơm." Hắn chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
"Ách!" Nhìn thức ăn trên bàn một lúc, Mộ Tinh Đan mới nhận ra mình đang ăn cơm đến nửa chừng lại xuất thần. Và mấy miếng cơm trắng vào miệng, Mộ Tinh Đan không khỏi âm thầm tự trách. Rõ ràng nàng mới là người lớn, tại sao trái lại còn luôn khiến La Oanh phải chăm sóc nàng? Hơn nữa ban đầu nàng còn son sắt thề thốt rằng sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.
La Oanh rất đáng thương, bởi vì trời sinh đầu tóc đã bạc trắng, bị cha nương bán cho mấy người môi giới. Lúc Thiên Kình vương quân công phá ngoại thành của biên thành thì những người môi giới kia cố chạy trối chết, cũng quên mở trói cho hắn. Thật may là lúc nàng bị thương đánh bậy đánh bạ thế nào lại xông vào hầm cứu được hắn, nếu không thì sợ rằng hài tử đáng thương này đã sớm đói chết. Nhưng lương thực nàng mang theo cũng có hạn, mà thực vật ở bên trong thành đã bị Thiên Kình quân vơ vét sạch sẽ. Cho nên vừa phát hiện dấu hiệu rút lui của Thiên Kình vương quân, nàng thừa dịp đề phòng của bọn họ có sơ hở liền dẫn hắn thoát khỏi biên thành.
Chỉ có điều tiểu tử này... Dựa vào giác quan thứ sáu cực kỳ chuẩn của nữ nhân, hắn tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
Bởi vì lúc ở trong hầm ngầm, rõ ràng nàng đã hôn mê vì bị trúng tên, khi tỉnh lại lại phát hiện vết thương đã được cầm máu, thậm chí có dấu hiệu kết vảy.
Nàng đã hỏi hắn, hắn nói là người hầu của mấy kẻ môi giới không mang đi dược liệu, nên hắn đã giúp nàng cầm máu. Vấn đề là những dược thảo kia cũng không phải là thần đan, có khả năng chỉ trong một ngày sẽ khiến cho vết thương bị tên bắn kết vảy sao? Còn nữa, từ ánh mắt lóe lên của hắn lúc nàng hỏi lai lịch của hắn, thì nàng càng khẳng định hắn nhất định vẫn còn che giấu điều gì đó chưa nói.
"Đến, ăn nhiều một chút."
Có lẽ là cuộc sống lúc trước quá mức khốn khổ, bệnh căn không dứt, dù cho nàng cố gắng bồi bổ thân thể giúp hắn, hắn vẫn mang bộ dáng thiếu dinh dưỡng.
Ngoài ra, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện tìm kiếm phương pháp trở lại thế giới hiện đại. Suy cho cùng, cái thế giới này chơi đùa tốt thì tốt thật, nhưng cũng có quá nhiều chuyện thương tâm.
Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm thì biết làm thế
Thương thân còn có thể trị hết, thương tâm trị thế nào đây?
Nhìn ân nhân cứu mạng của mình, trên khuôn mặt có vẻ từng trải của La Oanh thoáng qua một tia buồn bực, hắn khe khẽ thở dài, “Tinh tỷ tỷ, nếu như ngươi thật sự muốn trở về thế giới cũ, ta có thể nói cho ngươi biết phương pháp.”
Thật ra thì hắn biết nàng có điều lưu luyến với thế giới này, Nhưng nhìn nàng khăng khăng chạy một mạch đến vương đô khiến hắn không thể không nói ra những lời này trước thời hạn.
Mộ Tinh Đan vẫn còn đang lâm vào ngẩn người liền ngây ngốc đáp lời, “Oh, phương pháp trở về sao? Cám ơn ngươi, ách…”
Đột nhiên ý thức được mình vừa mới nghe được cái gì, mắt nàng trừng lớn không dám tin nhìn hắn, “Ngươi vừa mới nói gì?”