Nói không cảm động là giả, nhưng nghĩ tới ở đây tam thê tứ thϊếp và không có các loại phương tiện…Mộ Tinh Đan chần chờ.
Không cảm nhận được tâm ý của nàng đang lay động, hắn vẫn tiếp tục nói, “ Tinh nhi, dừng nói nữa tháng này, ta vẫn nghĩ đến nàng như cũ, chính là tối hôm nay biết nàng có thể vẫn còn ở trong đám cháy , nàng biết ta sắp điên rồi hay không? Ta…” Hắn ôm chặt nàng.
Cảm nhận được hắn hơi run rẩy, sao cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm này không phải là thật lòng cho được?
Nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, tay của nàng ôm lại hắn, biết lòng mình đã làm ra lựa chọn.
Vốn dĩ không phải nàng không thích hắn, chỉ là chán ghét quan niệm am thê tứ thϊếp của thế giới này, chỉ là nhớ tới cuộc sống tiện lợi trong quá khứ mà thôi.
Cứ như vậy đi…
Lưu lại đi…Trong lòng nàng chua chát nghĩ.
“Được rồi, không phải ta đang ở đây sao?” Nàng cười nói.
Dường như phát hiện nàng bất đồng, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng,” Tinh nhi, nàng…”
“Ta cái gì? Ta thua người.” Nàng chu mỏ một cái, “Nhà của ta ở rất xa, nên ta mới nghĩ chúng ta nên kéo ra chút khoàng cách.Lâu dài có lẽ tình cảm của ta và ngươi đều phai nhạt, nhưng trước đó ngươi ở chỗ ta làm khổ nhục kế khiến lòng ta đau, hiện tại lại bá đạo như vậy, ta…Ta bình tĩnh không được, tính đỗ thừa ngươi”
Nghe nàng đối với mình cũng có mấy phần tình ý, Thịnh Hạo Nhiên không nhịn được vui mừng hỏi, “ Thật? Nàng không gạt ta chứ…Nàng đối với ta cũng…”
“Thật!” Mặt nàng đỏ một chút, nghe người khác tỏ tình với mình là một chuyện, mình nghiêm túc tỏ tình lại là một chuyện khác.
Hắn hưng phấn hôn nàng một trận mãnh liệt, cho đến khi nàng không thở nỗi mới buông tha nàng, hài lòng ôm nàng không buông.
ùi trong l*иg ngực hắn, nàng đối với chế độ hôn nhân ở nơi này vẫn có chút không yên lòng, "Ừ, nếu ngươi luôn luôn đối xử tốt với ta, không thương tổn lòng của ta, tất nhiên ta sẽ suy xét việc lưu lại, nhưng mà..."
Vẻ mặt hắn căng thẳng, "Nhưng mà sao?"
"Nếu như ngươi tổn thương trái tim ta, hoặc ngươi yêu nữ nhân khác, vậy thì ta cũng sẽ không khư khư giữ lấy một tình yêu không trọn vẹn, ta sẽ rời đi, ta sẽ đến một nơi mà cả đời ngươi đều không thể tìm được."
Nàng nói rất thản nhiên, nhưng hắn hiểu rõ nàng tuyệt đối nói được làm được.
Tính tình cương liệt của nàng cùng với nàng cực kỳ yêu thích màu đỏ đều rõ nét khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Nếu không thì nàng cũng sẽ không tiếc nói ra không ít lời nói tàn nhẫn chỉ vì làm phai nhạt đi tình cảm của hai người, thương tổn hắn nhưng cũng đả thương chính nàng.
Hắn ôm nàng cam đoan, "Sẽ không, sẽ không có một ngày như thế."
Hắn thương nàng yêu nàng còn không kịp, làm sao sẽ làm ra chuyện tình thương tổn đến lòng nàng?
Nàng cười cười đáp lời, nhưng trong lòng không cách nào lạc quan như vậy, không có cách nào chỉ nghĩ yêu hắn mà không nghĩ đến những khả năng khác.
Nhưng nhìn nụ cười hạnh phúc của hắn, nàng cũng hi vọng hết thảy chỉ là mình suy nghĩ nhiều...
Thịnh Hạo Nhiên vừa mới đi vào trong viện, một bóng người liền bổ nhào tới, sợ không cẩn thận sẽ đâm nàng bị thương, hắn vội vàng giang hai cánh tay ôm nàng.
"Hạo Nhiên, ngươi đã về rồi!" Mộ Tinh Đan nháy đôi mắt to long lanh nhìn hắn.
"Ừ." Hắn buông tay ra để nàng đứng ngay ngắn, nhưng nàng lại cầm thật chặt tay hắn không chịu thả ra, hắn hết cách với nàng, chỉ có thể cưng chìu cười một tiếng.
Hơn nữa hiện giờ là ở trong phủ của mình, bọn hạ nhân luôn luôn có chừng mực, nếu không sẽ hại nàng bị người chỉ trích, hắn cũng sẽ không kiên trì nữa.
Biết cái tên cổ hủ cứng nhắc này nhiều lắm cũng chỉ có thể để cho nàng nắm tay, Mộ Tinh Đan cũng không miễn cưỡng. Dù sao huấn luyện là lâu dài, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ huấn luyện tên cổ hủ cứng nhắc này thành người hiện đại!
Hai người nắm tay đi tới hậu hoa viên, vài người hạ nhân gặp phải ven đường đều cực kỳ thức thời tự động né tránh.
Đến hậu hoa viên, nàng dắt hắn đi vào một tòa lương đình, trên chiếc bàn ở trong lương đình sớm đã chuẩn bị vài loại điểm tâm và một bình trà. Nàng để cho hắn ngồi xuống trước, sau đó vội vàng giúp hắn tháo xuống quân giáp để ở một bên, tiếp theo rót một ly trà cho hắn nhuận hầu, rồi chính mình mới ngồi xuống.
"Đến, ăn chút điểm tâm. Ngươi bận rộn suốt cả một ngày nhất định là mệt mỏi, đây là ta làm, mấy loại này đều là đồ mặn, chỉ có một loại là đồ ngọt, ngươi lấp đầy bụng trước đi đã." Nàng đầy mặt tươi cười giới thiệu, vừa cẩn thận quan sát bốn phía đã thật sự "Tịnh vô" hay chưa. (tịnh vô: trống không sạch sẽ. Trong câu này ý nói là không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì ở xung quanh cả)
Động tác tịnh vô này cũng không phải là do nàng ngại ngùng, mà là vì đại tướng quân bảo thủ này.
"Đến, ta đút ngươi ăn." Bàn tay trắng nõn nhón lấy một khối điểm tâm đưa đến bên miệng hắn, nàng dụ dỗ hắn há mồm ăn.
"Lại bận bịu vàng xuống bếp?" Thịnh Hạo Nhiên cắn một miếng, sau đó cười hỏi.
Gần đây chỉ cần ở bên cạnh nàng, nàng cứ thích làm một ít đồ chơi dụ dỗ hắn ăn. Mặc dù hắn từng nói nàng không cần phí tâm vào việc ấy, bảo nàng gọi đầu bếp chuẩn bị là được rồi, nàng lại nói --
"Không xuống bếp làm một vài thứ, ta ở trong phủ tướng quân cũng không có gì để làm, coi như đang gϊếŧ thời gian thôi!"
Hắn luôn không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là tùy ý nàng.
"Ừ, ta đột nhiên nghĩ đến mấy loại khẩu vị này còn chưa có làm cho ngươi nếm thử."
"Đúng rồi, điểm tâm nàng làm, ta đã hỏi đầu bếp, hắn nói đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, là điểm tâm ở quên nhà sao?" Thịnh Hạo Nhiên giống như lơ đãng hỏi, thật ra là muốn nói bóng nói gió hỏi ra lai lịch của nàng.
Nàng cũng không nhắc đến nàng từ đâu tới đây, cũng chưa từng nói qua phải hồi hương gì đó. Hắn từng phái người đi thăm dò lai lịch của nàng trước khi đến biên thành, nhưng không thu hoạch được gì.
Một nữ tử giống như một điều bí ẩn, ngay cả tỳ nữ thân thủ bất phàm kia của nàng cũng vậy. Hơn nữa hắn vẫn chú ý tới, trừ phi có mệnh lệnh của nàng, nếu không tỳ nữ kia tuyệt đối sẽ không hiện thân trước mặt người khác, có thể nói là một đôi chủ tớ tràn đầy bí mật.
“Ừ, xem như vậy đi.” Mộ Tinh Đan không hề đặc biệt giấu giếm tay chỉ những thứ điểm tâm kia, “Cái người mới vừa ăn là pizza, ở chỗ ở trước kia của tanh cũng là từ vùng khác truyền vào, về sau mới trở thành điểm tâm chúng ta thường ăn, còn có cái này, bánh bí đỏ, cũng là ngoại lai điểm tâm.”
“Hả? Quê hương nàng ở đâu? Tại sao có thể có những thứ ly kỳ cổ quái như vậy?” Hắn nhíu mày, thật cẩn thận nhớ kỹ những lời nàng nói.
Nghe hắn hỏi lai lịch của nàng, Mtd cười trả lời, đáy mắt lại thoáng qua một tia u buồn, “Quê hương của ta ở trên một hòn đảo nhỏ rất xa, nơi đó rất phồn hoa, tầm nhìn cũng đẹp hơn so với nơi này…”
Nàng dừng lại, phát hiện hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò, vội vàng lắc đầu một cái, sẳng giọng: “Ai, thế nào nói với người nhiều như vậy chứ! Những thứ kia đều là chuyện quá khứ rồi.”
Thịnh Hạo Nhiên cười cười, “Không sao, ta thích nghe nàng nói một ít chuyện đã qua.”
Nàng chớp mắt, đứng lên đi tới bên cạnh hắn, hơi khom người, ghé vào lỗ tai hắn khẽ thổi khí, “Tướng quân đại nhiên của ta nghe ta nói những thứ đó, nào có cái gì thú vị đâu… Không bằng chúng ta cùng nhau vui đùa một chút còn tương đối thú vị hơn đó, hoặc là người thử nói vài câu yêu ta xem sao, thích cũng được!”
Mắt Thinh Hạo Nhiên tối lại, bắt lấy đôi tay nhỏ bé không an phận của nàng, thấp giọng thấp khiển trách, “Đan nhi, ngoan, đừng làm rộn.” Đan nhi, là xưng hô thân mật hắn gọi nàng sau khi nàng nói cho hắn biết tên đầy đủ của nàng.
“Không làm rộn cũng được, lấy qua tặng hôm nay ra.” Nàng cười đùa nói. “Không có lễ vật thì ngươi tới đền bù.”