Nâng đỡ nàng, Lưu Tinh hơi nhíu mày nhìn ngọn lửa nóng rực cao đến tận trời dưới sự khẩn cấp dập lửa thì cuối cùng cũng đang dần dần biến mất kia, xin chỉ thị: "Chủ tử, ngài còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này sao?"
Muốn xây dựng lại tửu lâu, với ngân phiếu mà chủ tử mang theo tạm thời chỉ sợ là không đủ. Trừ phi họ về Tam Sắc lâu một chuyến, từ khố phòng lấy thêm một chút, nhưng mùa đông sắp đến, cũng không quá thích hợp để khởi hành.
Mộ Tinh Đan khẽ thở dài, "Không quan trọng, Lưu Tinh, ngân phiếu trong tay ta, mặc dù không đủ để chúng ta xây dựng lại một tọa lâu, nhưng ở trọ khách điếm mấy tháng cũng không thành vấn đề." Nàng ngẩng đầu nhìn lại phía trước lâu một chút, suy tư lần nữa mới nói tiếp, "Tóm lại, trước tiên chúng ta tránh né đám người này tìm khách điếm nghỉ ngơi đã, đừng dùng tên của ta mà hãy dùng tên của ngươi. Chờ sau khi chúng ta nghỉ ngơi tốt, thì ngẫm lại xem, có phải cần chuyển hướng một biên thành khác thì tốt hơn hay không."
Nàng nhanh chóng quyết định, Lưu Tinh cũng không hỏi nhiều, dìu lấy nàng liền định âm thầm rời đi.
Nhưng mà, nếu chỉ có một mình Lưu Tinh, lợi dụng đám người lặng lẽ rời đi tuyệt đối có thể làm được. Đằng này nàng phải chống đỡ chủ tử, trên người lại mang hành lý của hai người, mục tiêu nổi bật khiến Thịnh Hạo Nhiên đang chỉ huy cứu hỏa, đuôi mắt cùng lúc chú ý tới.
Mới đầu hắn còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng hai nữ tử này đi đường cực kỳ chậm chạp, hắn lắc mình mấy cái di chuyển vị trí quan sát cẩn thận, một người trong đó đúng là người khiến cho hắn lo lắng, Mộ Tinh Đan.
Nhất thời, trong lòng hắn kích động không thôi, gấp gáp phân phó công việc tiếp theo, sau đó bước nhanh về phía hai người kia.
"Tinh nhi, nàng đừng đi."
Âm thanh quen thuộc đó khiến Mộ Tinh Đan chấn động toàn thân, nhưng lại không dám quay đầu lại, chỉ sợ quyết tâm bất định (không chắc chắn) vất vả lắm mới làm ra được của mình vào thời khắc yếu ớt này bị dao động.
"Chủ tử?"
"Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi thôi!" Lắc đầu một cái, nàng không dừng lại bước chân, "Đứng lại cho ta."
Thịnh Hạo Nhiên thấy các nàng không dừng bước, dứt khoát tung người một cái chắn trước người bọn họ.
Nàng không thể không nghe thấy thanh âm của hắn, nhưng vẫn muốn đi, rõ ràng chính là không muốn gặp lại hắn. Trong khoảng thời gian này không còn thấy nóng nảy, cùng với lo lắng,
hoang mang lo sợ nàng táng thân trong biển lửa, toàn bộ biến thành một cỗ lửa giận vô danh. Nhìn chằm chằm Mộ Tinh Đan thủy chung không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, Thịnh Hạo Nhiên cắn răng hỏi, “Tại sao phải đi? Cho dù nàng không có biện pháp đối với ta hữu tình, chẳng lẽ ngay cả làm bằng hữu cũng không được sao?”
Giữa nam nữ không có tình bằng hữu đơn thuần. Trong lòng Mộ Tinh Đang nhiều lần lẩm nhẩm câu danh ngôn chí lý này.
“Ngươi nhận lầm người.”
Mộ Tinh Đan hơi mím môi, nhỏ giọng trả lời.
Nàng lại dám nói hắn nhận lầm người?
Thịnh Hạo Nhiên càng tức giận hơn, tâm tình luôn luôn hiển lộ trên mặt giờ phút này lại lộ ra điên cuồng, “Ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn ta, nhìn xem có phải ta thật sự nhận lầm ngươi hay không!” Thân thể hắn buột chặt tản ra hơi thở vương giả làm người ta sợ hãi, dù là gặp qua sóng to gió lớn như Lưu Tinh cũng không dám di động nửa phần.
Hắn khiến cho nàng chán ghét đến như vậy sao? Hắn cũng chỉ là lo lắng cho nàng, nàng thì cứ cự hắn ở ngoài ngàn dặm như vậy sao?
Không có lệnh của chủ tử, Lưu Tinh sẽ không tự chủ trương nói xen vào, nhưng tình huống đặc thù, nàng không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Tướng quân, thân thể chủ tử nhà ta không khỏe…”
Lúc này Thịnh Hạo Nhiên mới nhớ tới họ mới từ đám cháy thoát ra, lo lắng kéo tay Mộ Tinh Đan, “Thế nào? Bị thương sao? Bị bỏng rồi sao? Hay là bị sặc?”
Trực giác của nàng muốn hất tay của hắn ra, nhưng dược hiệu vẫn còn , khiến động tác của nàng chỉ giống như nhẹ nâng lên ngón tay.
Nhìn ra nàng có điểm bất thường, Thịnh Hạo Nhiên càng nóng nảy hơn, không cần suy nghĩ kéo nàng từ bên cạnh Lưu Tinh qua, nàng cả người hư thoát xoay người lại thiếu chút nữa bởi vì lực kéo này mà ngã xuống, hắn phản ứng cực nhanh vội vàng chặn ngang ôm nàng vào trong ngực.
“Thịnh Hạo Nhiên, ngươi làm cái gì? Buông xuống! Thả ta xuống!” Lần này Mộ Tinh Đan không cách nào làm bộ như không biết nữa, ngăn cổ họng kêu to.
Buộc chặt tay, ánh mắt nóng bỏng của hắn khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính chút tro bụi của nàng, âm thanh kiên định nói: “Không thả, bây giờ thân thể nàng không khỏe, chỗ ở lại bị thiêu rụi…”
“Ta có thể ở khách điếm, ta có tiền! Không cần ngươi đa tâm!” Thân thể bị quản chế, nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi trở về phủ tướng quân của ngươi ta được rồi, tại sao còn muốn đến quản ta? Ngươi đi! Ngươi đi!”
Hắn rống to, hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã ngày thường, “Câm mồm! Bây giờ nàng nơi nào cũng không thể đi, nàng chỉ có thể trở về phủ tướng quân, cùng ta để nghỉ ngơi, nàng không phải đã nói ta là tướng quân, cho nên không dám làm trái ý ta sao. Như vậy bản tướng quân muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời ta, không cho phép phản kháng.”
Hắn biết lời mình nói ra đã bắt đầu rời bỏ lý trí, nhưng hắn không quản được. Hẵn chỉ cần nữ tử hành hạ lòng người này an toàn tồn tại ở trong tầm mắt hắn, đừng để hắn chịu đựng nỗi khổ tương tư, hoặc vì nàng mà lo lắng sợ hãi nữa.
Đột nhiên hắn bá đạo làm chấn động, Mộ Tinh Đan sững sờ nhìn gương mặt tức giận của hắn.
Thấy nàng rốt cuộc an tĩnh lại, hắn mới thu liễm tức giận, xoay người nói với Lưu Tinh: “Đưa đồ đạc của cô nương nhà ngươi cho ta, sau đó tìm một đại phu đến phủ tướng quân.”
Lưu Tinh nhìn chủ tử nhà mình, mặc dù nàng một mực lắc đầu với nàng nói không, nhưng là… Nàng lại nhìn Thịnh Hạo Nhiên một chút, trong lòng cân nhắc, cúi đầu lên tiếng: “Vâng”.
Nửa tháng này, chủ tử phờ phạc buồn bã nàng đều xem ở trong mắt, nói không muốn có bất kỳ quan hệ nào với phủ tướng quân nữa chỉ sợ là khẩu thị tâm phi.
Hài lòng gật đầu một cái, Thịnh Hạo Nhiên ôm Mộ Tinh Đan nhảy lên nóc nhà, lấy tốc độ thật nhanh chạy về phủ tướng quân.
Không thể tin được Lưu Tinh trung thành cảnh cảnh lại làm trái ý nàng. Mộ Tinh Đan đầu tiên ngẩn ra, chợt lên tiếng mắng to, “Thịnh Hạo Nhiên, ngươi cút cho ta, ta không muốn ở phủ tướng quân tồi tàn kia của ngươi! Ta không muốn. Ngươi có nghe thấy hay không - -“
Chỉ tiếc, mặc kệ nàng lớn tiếng đến đâu, Thịnh Hạo Nhiên đã quyết định chủ ý, cũng sẽ không hề thay đổi.
Đêm tối, một bên kia là khói trắng bay lên từ ngọn lửa sau khi được dập tắt, một bên là tiếng thét chói tai của nữ tử vờn quanh.
Không nhìn thấy sau khi hai người rời đi, Chu Quan mặt lạnh từ trong bóng tối đi ra, trên mặt toát ra âm độc.
“Thịnh Hạo Nhiên, lại là ngươi!”
Lần trước hắn mới lấy quân quy xử phạt hắn, làm cho hắn không thể trở về biên thành trong vòng nửa năm, lúc này lại phát hư chuyện tốt của hắn, vốn dĩ hắn vẫn còn do dự có nên bán chuyện cơ mật cho Thiên Kình chủ quân hay không, đã như vậy, hắn cũng không cần phải khách khí nữa.
Thịnh Hạo Nhiên, Tinh cô nương, các ngươi đối đãi ta như thế nào, ta chắc chắn sẽ hoàn trả lại gấp mười lần.
Trở lại phủ tướng quân, Thịnh Hạo Nhiên lập tức sai người quét dọn sạch sẽ sương phòng đối diện phòng hắn. Sau đó sai người chuẩn bị một thùng nước nóng đưa vào phòng, mà Mộ Tinh Đan có lẽ là mắng mệt mỏi, cũng yên lặng mặc cho hắn ôm.
Trong phủ tướng quân, hạ nhân nhìn thấy vị tướng quân đại nhân chính trực trong mắt bọn họ ôm một nữ nhân đi vào đều xem đến mắt choáng váng, nhưng không ai dám nói nhiều, đều ngoan ngoãn làm chuyện của mình.
Dù sao, chủ tử chính là chủ tử, chuyện tình của chủ tử sao bọn họ có thể hỏi tới.
Sau khi Thịnh Hạo Nhiên ôm nàng vào phòng, Mộ Tinh Đan có vẻ yên lặng khác thường thì lúc này mới bộc phát ra.