Tỉnh lại từ trong cơn đau đầu, Thịnh Hạo Nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy màn giường màu hồng nhạt, mà không phải bài trí thường ngày của mình. Hắn quơ quơ đầu, muốn khôi phục tỉnh táo, đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê.
Hắn vẫn đang so tài uống rượu trong trận đấu, ai ngờ vòng thứ hai rượu vừa vào cổ, chỉ cảm thấy một trận cay nồng, người liền ngất đi, sau đó thì sao?
Vừa nghĩ tới kết quả của trận đấu, khiến hắn không nhịn được sốt ruột, vội vàng muốn xuống giường.
"Ta nói Tướng quân đại nhân, có cần thiết vừa tỉnh lại liền vội vã xuống giường không?"
Nghe giọng nữ mềm mại non nớt còn mang theo chế nhạo này, Thịnh Hạo Nhiên vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài, nữ tử làm cho hắn vừa tức vừa giận kia đang ngồi trước bàn tròn nhìn hắn.
"Trận đấu sao rồi? Thắng sao?"
Nhìn hắn vừa tỉnh lại liền hỏi về trận đấu, Mộ Tinh Đan không nhịn được cũng có chút tức giận, lạnh nhạt nói, "Tướng quân, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, thua coi như xong."
Thua? Thịnh Hạo Nhiên nhìn bộ dáng lơ đễnh của nàng,nỗ lực kiềm chế hỏi "Ai thắng? Đã lĩnh thưởng chưa?"
Mặc dù không biết tại sao hắn lại gấp gáp hỏi về trận đấu như vậy, nhưng Mộ Tinh Đan vẫn nhẫn nại trả lời hắn.
"Thịnh tướng quân, ngươi đã ngủ mấy canh giờ rồi, hiện tại cũng đã sắp đến thời gian dùng bữa tối, trận đấu đã sớm kết thúc, ta không rõ ràng lắm người nào thắng, nhưng phần thưởng thì nhất định là đã lĩnh xong rồi." Chính nàng tự mình sai Tần chưởng quỹ đưa "Tinh cô nương" kia đi ra, tự nhiên là biết được quá trình phía sau.
Thưởng? Nghĩ đến nàng thật sự hôn một tên nam nhân ngay cả tên cũng không biết, hắn mặc kệ cơn đau đầu đang tra tấn hắn, bước tới cầm lấy tay nàng khàn giọng gầm nhẹ, "Tại sao? Tại sao? Tại sao cho phép nam nhân khác hôn ngươi?"
Gì? Bị hắn rống làm cho thất thần, Mộ Tinh Đan vừa ngẩng đầu định hỏi hắn có ý gì, lại nghênh đón môi của hắn.
Nàng ngốc tại chỗ.
Đến lúc hoàn hồn, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mặc dù hắn suy yếu thì suy yếu, sức lực lại không giảm, ôm chặt nàng, môi mỏng quấn quít chặt chẽ với nàng.
Đến khi hai người thở hồng hộc, hắn mới chịu rời khỏi môi nàng để nàng lấy hơi.
"Tại sao hôn ta?" Đợi đến khi hơi thở vững vàng, Mộ Tinh Đan cúi thấp đầu hỏi.
Hai người đầu tựa đầu, hơi thở ấm áp trong mũi hắn phả vào sau gáy nàng. Tuy nói tình cảnh này mập mờ tới cực điểm, nhưng có một số việc vẫn muốn hỏi rõ.
"Tại nàng! Ai cho nàng hôn người khác!"
"Ta hôn ai?" Vẻ mặt Mộ Tinh Đan mạc danh kì diệu.
Nam nhân này sẽ không phải là vừa ăn cướp vừa la làng đó chứ! Nụ hôn đầu của mình bị hắn cướp đi một cách bá đạo, bây giờ còn nói nàng hôn người khác, chẳng lẽ là nằm mơ giữa ban ngày sao! Nàng thật quá oan uổng.
"Nàng còn nói? Vừa rồi không phải nàng nói trận đấu đã kết thúc, người thắng cuộc cũng đã nhận thưởng rồi sao." Hắn càng nói càng căm tức.
Hắn chỉ là một người nam nhân, một nam nhân bình thường, nữ tử mình thích hôn nam nhân khác, sao hắn có thể không tức giận không để ý được?
Cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng vùi ở trong l*иg ngực hắn bật cười, "Ha ha, ta còn tưởng chuyện gì nữa chứ! Làm ta cười chết rồi, bởi vì chuyện này sao?"
Sắc mặt hắn không tốt, nàng cũng không thừa nước đυ.c thả câu, giải thích: "Người tặng nụ hôn chính là Tình cô nương được mời tới từ thanh lâu, làm thế nào mà người trầm ổn như tướng quân đại nhân cũng bị lừa!" Nói xong, lại cười khanh khách.
Nghe nàng giải thích, chân mày Thịnh Hạo Nhiên mới buông lỏng, chợt nghĩ đến điều gì lại căng thẳng.
"Dù chuyện tình lúc đó là giả, nhưng nàng... Làm chuyện này không sợ tổn hại đến thanh danh sao?"
"Thanh danh?" Nàng lùi lại mấy bước kéo ra khoảng cách giữa hai người, sau đó nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Đó cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến tướng quân đại nhân?"
Suy cho cùng loại mập mờ này lại tiếp tục, đều không tốt cho cả hai người.
Xoay người nàng lại, vẻ mặt hắn thận trọng nhìn nàng, "Ai nói không liên quan đến ta? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu rõ, ta... Ta thích nàng."
Hai chữ yêu thích, suy cho cùng là khoảng cách vô biên vô thời, nhưng...
Mộ Tinh Đan lắc lắc đầu, mặc dù ánh mắt có dao động, nhưng vẫn khép lại để cho mình hạ quyết tâm sắc đá, "Tướng quân, chẳng lẽ thời gian trước ta trốn tránh ngài như vậy, ngài vẫn không hiểu ý của ta sao?"
Hắn biết rõ nàng cự tuyệt, cũng không muốn chấp nhận, "Nàng... Nếu nàng vô tâm với ta, tại sao còn để ta hôn nàng?"
Ai, có đôi khi hạ phản kháng cũng là một loại phiền toái! Nàng than thở trong lòng.
"Bởi vì ngươi là tướng quân." Nàng không tìm được lý do để lấy lệ, thì trả lời một câu đơn giản.
Nàng biết, đáp án như vậy là đả thương người nhất, nhất là đối với người cao ngạo, xưa nay không thích dùng quan uy áp chế người như hắn.
Nếu có thể, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy, trước khi đoạn tình cảm này nảy mầm, phải tự tay bóp chết nó.
Buông tay ra, hắn nhìn biểu tình không gợn sóng của nàng, cắn răng nói: "Phải... Phải... Ta sai lầm rồi! Là ta tự mình đa tình hiểu lầm."
Ánh nắng cuối chiều phản chiếu lên dung nhan mĩ lệ kia giờ phút này lại đặc biệt tàn nhẫn, thanh âm của nàng và câu trả lời giống như đao cắt khiến cho tim của hắn mơ hồ đau đớn.
Thanh âm của hắn mang theo đau xót, sao nàng không hiểu tâm tình của hắn lúc này. Nhưng nàng không thể nói ra lời an ủi nào, chỉ có thể kiêu ngạo ngẩng đầu,làm cho những giọt nước mắt muốn rơi xuống ở lại trong hốc mắt.
"Nếu... Nếu tướng quân đã khỏe rồi thì xin mời quay trở về! Trong phủ đã có người đang đợi ở bên ngoài." Nàng buộc mình nói ra lệnh đuổi khách trái lương tâm.
Thật ra nàng rất muốn giữ hắn lại, bởi vì những mẩn đỏ trên người hắn vẫn chưa biến mất, thân thể vẫn còn phát sốt, ngay cả thuốc nàng cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng sau khi "Ngả bài", nàng không hề biểu hiện sự quan tâm của mình nữa, như thế chỉ làm sự tình trở nên phức tạp hơn mà thôi.
Hắn lặng lẽ lướt qua người nàng, thân mình hơi lung lay, nàng muốn đưa tay ra dìu hắn rồi lại rụt trở về, hắn nhìn thấy, ánh mắt không nhịn được vừa buồn bã vừa chua chát, tiêu sái đi ra ngoài.
Cho đến khi hắn đi xuống lầu, nàng mới dám chạy ra ngoài nhìn bóng lưng rời đi của hắn, thời khắc đó bóng lưng thẳng tắp trong ánh nắng cuối chiều có vẻ tịch liêu khiến người ta không đành lòng.
"Đừng trách ta... Thật sự đừng trách ta..." Nàng cúi đầu lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống trong hoàng hôn tỏa sáng lấp lánh.
Muốn trách, chỉ có thể trách bọn họ là người của hai thế giới!
Mộ Tinh Đan và Thịnh Hạo Nhiên ai cũng không hề tiếp tục quấy nhiễu ai nữa, bình tĩnh trải qua cuộc sống của từng người.
Tửu lâu vẫn rất náo nhiệt, Mộ Tinh Đan nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm thì sẽ chỉ bảo cho lương tửu sư làm ra rượu mới, nhưng lại rất ít ra khỏi cửa.
Chỉ có điều người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, mới bình tĩnh không được mấy ngày, thì lại bắt đầu không bình tĩnh.
Đầu tiên là liên tục mấy đêm đều có bọn đạo chích muốn đột nhập vào kho rượu. Mặc dù bị mấy tên hộ viện đả thương, nhưng vài ngày kế tiếp lại có người tới cửa nói muốn hạ xuống Cầm Sắt tửu lâu, tâm tình Mộ Tinh Đan vốn đã không tốt giờ càng thêm tồi tệ.
Kết quả vẻ mặt Tần chưởng quỹ hốt hoảng xông vào hậu viện, nói là một quản lý cấp cao chỉ đích danh muốn gặp nàng.
Đùa gì vậy, coi nàng là bồi tiếu sao! Còn phải ra ngoài xã giao?
Vốn quyết định không để ý tới, ai ngờ đối phương càng nháo càng hung, Lưu Tinh cũng đi thăm dò là tên nhi tử chó má của tên giám quân nào, muốn nàng đi ra ngoài.
Nàng cười lạnh, hừ hừ, dù sao một bụng tức của nàng không có chỗ xả, phải đi gặp cái tên không có mắt kia, nếu hắn hiểu chút quy củ thì không tính, nếu vẻ mặt hèn hạ, thì đừng trách quả đấm của nàng không có mắt.