Chương 7: Xuất quỹ(7)

Ực . Hắn lần nữa nuốt nước miếng . Hạ Tử Minh thật sự không thể không thừa nhận , vợ của hắn có danh khí trời sinh khiến đàn ông yêu thích . Hắn đương nhiên lúc đầu nhìn thấy cũng có suy nghĩ như vậy, càng là cô có gương mặt so với bạch nguyệt quang trong lòng hắn giống đến bảy phần , Hạ Tử Minh yêu thích đến không muốn buông tay . Chỉ là lúc làʍ t̠ìиɦ cô quá mức quy củ , không hiểu tình thú , trên giường cứ như cá chết không gợi cho hắn một cảm giác kí©h thí©ɧ khiến hắn chán nản . Không kiếm được cảm giác trên người cô , hắn liền ra ngoài tìm cảm giác mới . Nếu không phải hôm nay say rượu phải trở về nhà hắn chắc cả đời cũng không muốn động đến cô .

Hắn cũng không hiểu sao đột nhiên cô lại kêu đến lãng như vậy . Nhưng mà hắn không quan tâm , cô tao như nào cũng là lão bà của hắn , tao cũng chỉ dành cho hắn , hắn lại càng thích chứ sao .

" Lão bà , miệng luôn nói không cần nhưng cô bé phía dưới lại rất thành thật nha " Hắn mỉm cười nhìn hai cách hoa đóng vào hở ra , mấp máy mấp máy phun ra từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ , làm ướt cả sofa .

Ánh mắt nóng rực của Hạ Tử Minh nhìn chằm chằm vào làm Tử Hi cảm giác cả thân mình đều nóng đến hừng hực , đặc biệt tiểu huyệt càng là hư không khó nhịn .

" Tử Minh ~ ....... Khó chịu ........ Thật khó chịu ....... " Cô nhăn mặt nói . Đôi mắt ướt sũng nhìn hắn như đang mong muốn hắn mãnh liệt yêu thương cô.

Côn ŧᏂịŧ đã cương cứng từ lâu, Hạ Tử Minh cũng rất muốn nhanh chóng thực hiện nguyện vọng của nàng. Chỉ là tiểu Tử Minh vừa chạm đến người cô, cảm giác nóng rực khiến cả cơ thể của cô gái dưới thân đều run lên.

Tử Hi cảm giác hạ thân chạm vào thứ nóng bỏng vừa quen thuộc vừa có phần xa lạ kia lập tức đại não cô chấn động. Toàn thân nổi lên từng đợt da gà, kí ức một đêm mây mưa tối qua vốn đã cố gắng quên đi nhưng lại lần lượt hiện ra trong đầu. Cô vừa lấy tay đẩy nam nhân đang đè trên người mình vừa hét lên một tiếng "Không muốn, đừng mà", cả gương mặt vừa còn đỏ ửng vì tìиɧ ɖu͙© đã nhanh chóng tiêu tan. Trên gương mặt xinh đẹp giờ đây cắt không được một giọt máu.

Hạ Tử Minh vốn đang say rượu không tỉnh táo lại thêm cô bất ngờ đẩy hắn không kịp phòng bị mà ngã ngửa ra ghế sofa.

Cô mất vài phút mới lấy lại được bình tĩnh vốn có, nhìn đến nam nhân bị cô đẩy trên sofa đã ngủ từ lúc nào. Cô nhanh chóng chỉnh lại trang phục không còn đứng đắn của mình. Vừa lúc lại nghe thấy tiếng giày da đang bước về phía này. Tử Hi vừa ngẩng đầu liền thấy nam nhân cao lớn mặc bộ tây trang đen phẳng phiu ánh mắt hắn rõ ràng chính là đang nhìn chằm chằm nàng. "Anh...... Anh......" Phương Tử Hi nhìn hắn mà không thể nói lên lời.

Cả cơ thể cô cứng ngắc, chiếc váy vẫn còn chưa sửa sang lại hoàn chỉnh, cả cơ thể mị hoặc đều rơi hết vào tầm mắt của người đối diện.

Hạ Diệc Phàm như không phát hiện ra trạng thái này của cô, tiến gần đến nam nhân đang ngủ trên ghế "Tôi đưa Tử Minh lên lầu"

Thấy nữ nhân không đáp lại, Hạ Diệc Phàm nhìn thoáng qua, cô gái ánh mắt đều trở lên vô thần như chịu đả kích to lớn không thể chấp nhận mà không có một cử động gì. Hắn cúi người đỡ Hạ Tử Minh nâng lên, sau đó nhanh chóng đưa hắn về phòng.

Đến lúc hắn đi ra, như cũ vẫn nhìn thấy cô nhìn về khoảng không vô định mà không nói không rằng. Hắn bước đến gần, chỉ là cũng như cậu trai mới lớn, không biết phải đối mặt thế nào với con gái. Hắn đứng một lúc, thấy cô vẫn cứ mãi như vậy, lại nhìn thân quần áo mỏng manh không chỉnh tề của cô, hắn cửi ra chiếc áo vest đen đang mặc, tiến lại sau đó nhẹ khoác lên người cô.

Tử Hi vừa cảm nhận vật thể vừa chạm vào cơ thể mình liền dùng tay hất nó ra. Cô cúi gằm đầu xuống "Có phải anh đã nhìn thấy không" giọng cô nhỏ nhẹ bình bình như đang không có chuyện gì.

Từ lúc tiến vào Hạ gia, hắn chưa từng rời khỏi đây một bước. Vốn chứng kiến em trai hắn vì say xỉn mà thực hiện hành động thân mật với vợ của nó, hắn đúng ra phải ngay lập tức quay người rời đi. Chỉ là chân hắn như bị rót chì, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi thân ảnh đang quấn quýt bên nhau kia. Mọi hành động mọi biểu cảm đều bị hắn thu hết vào tầm mắt. Không hiểu sao hắn không bước nổi chân mà rời đi, mà ánh mắt cũng không rời hai thân ảnh kia lấy một khắc. Hắn không tiến lên ngăn cản cũng không muốn tiến lên ngăn cản. Nghe thấy lời nói của cô hắn thực cảm thấy chột dạ không nói nên lời. Hắn không những nhìn hết, mà còn không kiềm chế nổi mà cương.

Nhận lại là sự im lặng, nữ nhân liền kéo xuống chiếc váy bị vén lên lộ ra phần lớn cặp đùi trắng nõn thon dài. Sau khi kéo xong nàng quay đầu lại nhìn hắn. Hạ Diệc Phàm bất ngờ nhận ra cả gương mặt cô giờ đây đều là nước mắt.

" Làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ, anh...... tôi..... chúng ta ...... " Bởi vì quá rối bời, Tử Hi phát ngôn hỗn loạn, mái tóc thường ngày được trải chuốt xinh đẹp quý phái bị cô vò xù ra.

Hạ Diệc Phàm thấy cô mất bình tĩnh, sợ cô sẽ gây thương tổn cho thân thể bản thân hắn liền chạy đến giữ chặt lấy tay cô. "Cô bình tĩnh đi"

___