Chương 3: Theo Đuổi

Mặc dù phu nhân nói hắn quay về nước học đại học, nhưng đến tận khi nhập học cô cũng không gặp được hắn, dần dần, cô hoàn toàn quên đi hắn.

Bởi vì với cái đầu luộm thuộm của hắn sẽ không bao giờ được nhận vào trường mà cô đang theo học.

Sau khi tốt nghiệp, cô có thể kiếm tiền và tránh xa hắn như trốn tránh một cơn ác mộng.

Cô đã chọn theo học tại một trường đại học ở thành phố kế bên, tuy không phải trường top đầu cả nước nhưng cũng có danh tiếng, quan trọng nhất là cô không cần phải để ý những ánh mắt soi mói của bạn học cấp ba, bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn.

Vào ngày đầu tiên, trường tổ chức khai giảng để chào đón các học sinh mới, tại lễ đường đại học còn tổ chức vũ hội hóa trang.

Cô phải nhân dịp này chọn cho mình một anh người yêu đẹp trai, để giải tỏa mong muốn quan hệ xá© ŧᏂịŧ cho những ngày trăng tròn hàng tháng.

Cô cảm thấy yêu cầu của mình không nhiều, chỉ cần dáng người đẹp, gương mặt ưa nhìn, thân hình to lớn là được, còn lại cô chẳng quan tâm, chỉ là con trai khu vực phía Nam này thường không cao, nghe đồn kích thước còn. Rắc rối nhất chính là chiều cao, khuôn mặt có thể dễ dàng nhìn thoáng qua, còn bên trong thật sự không dễ dàng biết được.

Cô không muốn trò chuyện, gạ gẫm nửa ngày, kết quá đến khi cởϊ qυầи lại nhỏ như một cây tăm, thật rắc rối, cô không muốn quan hệ cùng một cây tăm.

Cái gọi là chào đón học sinh mới, kì thực là tạo cơ hội tiếp xúc cho học sinh, vậy nên ánh sáng trong phòng mới mờ mịt, mơ hồ như thế.

Đầu tiên, phải chọn người có dáng người đẹp đã, chuyện này rất đơn giản, cả hội trường chỉ cần liếc mắt một cái, đủ tiêu chuẩn của cô cũng chỉ có mười mấy người, những nam sinh thời kì thanh thiếu niên thường sẽ không có cơ bụng nhỏ, nhưng lại không cần thiết, đều lớn hơn dươиɠ ѵậŧ bên trong.

“Thực xin lỗi.”

Quá mềm, không phù hợp.

Vân Oản Oản khẽ cúi đầu với nam sinh cao lớn mà cô “không cẩn thận” đυ.ng trúng. Xem chừng chàng trai đó cũng không quan tâm cho lắm.

“Xin chào, xin hỏi bạn có thấy một cô gái mặc váy loli màu cam đi cùng ... không?’ Vân Oản Oản chọc thử vào cánh tay của một chàng trai cao to mà cô coi là mục tiêu thứ 2.

Không đủ mạnh, không đạt tiêu chuẩn.

Chàng trai cao lớn đó lắc đầu và nói mình chưa từng nhìn thấy.

Cô lại cầm lên đồ uống của mình, khẽ lùi ra sau để “vô tình” chạm vào hông và eo của mục tiêu thứ 3.

Vẫn quá mềm, không đủ tiêu chuẩn.

Số 4, số 5, số 6, không phải quá gầy thì cũng là quá mềm, tất cả đều thất bại.

Tìm kiếm cả nửa ngày, ngay cả yêu cầu số 2 cũng không qua được, Vân Oản Oản có chút tức giận, không còn chút hứng thú đi đến khu thức ăn tìm chút đồ ăn vặt. Không biết khoai tây chiên có phải để quá lâu hay không, cũng trở nên mềm nhũn, không thể ăn.

“A”, đột nhiên, mông của Vân Oản Oản bị đồ vật gì đó đập vào, tiếp theo đó lạ bị một dáng người cao lớn đυ.ng trúng, mà vừa hay thoáng một cái bộ phận kia đã đặt trên vòng eo của cô, bất quá rất nhanh, thân hình đó liền lập tức rời ra. Cho dù là vậy, cô vẫn cảm nhận sâu sắc dươиɠ ѵậŧ ở bên trong..

Nó lớn, không đúng, là rất lớn.

“Bạn cùng lớp, cho tôi xin lỗi, bạn có bị thương ở đâu không?” Người con trai cao lớn đầu đội hình dã thú, mặc trên mình bộ trang phục giả tưởng liền dùng hai tay nắm lấy vai cô, cẩn thận đỡ cô đứng dậy.

“Không sao đâu.” Vân Oản Oản dùng tay phủi nhẹ miếng khoai tây chiên mà cô vô tình bóp nát.

Lực tay của nam sinh này cho dù cách một lớp vải cô vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ.

Ngón tay cậu ấy không chỉ to mà còn dài, lực tay lại vừa phải, đặt trên vai cô làm cô thấy rất thoải mái.

“Thực xin lỗi, bạn cùng lớp.” Những nam sinh đã đẩy cậu ấy đυ.ng phải cô vội cười giải thích.

“Các cậu đừng nháo, nghe nói hoa khôi mới của giảng đường hôm nay mặc đồ thiên sứ màu trắng.”

“Phải nhanh chóng tìm ra, đừng để con sói khác câu đi mất.”

“Bạn học, có từng nhìn thấy một nữ sinh mặc đồ màu trắng, cao tầm tầm cậu không?” Một nam sinh đi cùng hỏi Vân Oản Oản, tay còn miêu tả một chút độ cao.

Vân Oản Oản hôm nay vốn dĩ cùng định mặc một chiếc váy trắng do cô mượn được, nhưng vào thời điểm thay quần áo, một bạn học vì quá cỡ nên không mặc vừa trang phục đã mượn chiếc váy của cô, vì thế cô liền cùng bạn nữ đó thay đổi trang phục. Cô sẽ đội cái mũ trùm đầu màu đỏ của bạn nữ kia.

Vân Oản Oản liền chỉ tay vào bóng trắng gần cửa.

Sau khi cảm ơn, mấy con sói ngu ngốc lập tức lao về hướng mà Vân Oản Oản chỉ.