Chương 2: Mây Và Bùn

Đại thiếu gia nhà họ Dịch - Dịch Trang Ni năm 12 tuổi, tướng mạo xấu xí, vừa đen vừa mập, tính tình lại kiêu căng, ngạo mạn do được Dịch gia nuông chiều từ nhỏ, thường xuyên đem trường học quậy đến gà bay chó sủa, cuối cùng còn chỉnh con gái của hiệu trưởng đến mức gãy chân mà phải nhập viện. Không cách nào làm cho con trai “cải tà quy chính”, Dịch phu nhân đành đưa con đi du học. Vì dù cho Dịch gia có tiền có thế, cũng chẳng trường học nào dám nhận thiếu gia nhà họ Dịch với danh tiếng xấu đấy

Dịch gia là một trong bốn doanh nhân giàu có của thành phố. Dịch phu nhân Quan Nhã Nhạc xinh đẹp, duyên dáng, Dịch tiên sinh anh tuấn, ôn hòa, hai người họ chính là cặp đôi “trai tài gái sắc” được nhiều người ngưỡng mộ. Thế nhưng lại sinh ra một đứa con không kế thừa được chút ưu điểm nào của cha mẹ.

Trải qua giai đoạn sinh nở khó khăn một ngày một đêm, Quan Nhã Nhạc thật không muốn tin khi ôm đứa trẻ mặt mày đen nhẻm, nhăn nheo này và xấu xí là con bà.

Khi nghe bác sĩ giải thích đứa trẻ mới sinh nào cũng nhăn nheo, xấu xí, Quan Nhã Nhạc mới tin vào điều đó, tự an ủi bản thân và chấp nhận thực tế là những đứa trẻ mới sinh đều nhăn nheo, xấu xí cho đến khi bà nhìn vào phòng sinh bên cạnh. Người hầu trong nhà bà vừa sinh ra một bé gái xinh xắn, trắng trẻo, lúc đó cô mới cảm nhận sâu sắc bác sĩ quả là rất lương thiện.

Rõ ràng là sinh cùng năm cùng tháng, người hầu của nhà họ Dịch lại sinh ra một bé gái hoàn toàn không mang chút khuyết điểm nào của cha mẹ - Vân Oản Oản.

Nếu không phải chồng cô ở bên toàn bộ quá trình sinh sản, từ lúc đứa nhỏ lọt lòng tới khi ôm đến cho cô, chưa từng rời mắt, cô ấy và chồng đều sẽ nghĩ kia mới là con gái của họ.

Bởi vì người hầu này đã ở nhà Dịch gia một thời gian dài, lại có duyên mang thai cùng thời điểm, nên được phu nhân lương thiện cho người chăm sóc, đãi ngộ cùng với bà ấy không có gì khác biệt. Tuy nói thời gian mang thai không quá cách biệt, nhưng lại không nghĩ đến cả hai chỉ sinh cách nhau bảy phút.

Cô hầu này không có chỗ ở khác bên ngoài, bé gái kia vừa sinh ra đã xinh xắn, đáng yêu, người gặp người thích yêu hoa gặp hoa nở, đương nhiên là được ở lại Dịch gia. Bởi vì được phu nhân yêu thích, tất cả chi phí ăn ở, trang phục đều không kém cạnh vị thiếu gia nhà họ Dịch. Bởi vì phu nhân yêu thích cái đẹp, trang phục của cô bé thậm chí còn tốt hơn vị thiếu gia kia, huống chi, cùng với sự hổ thẹn khi sinh ra đứa con vừa xấu vừa đen lại còn béo ú, bà cũng không quá để tâm đến cách ăn mặc, không có trở ngại gì là được.

Vân Oản Oản vốn định được kêu là Vân Lạc Việt, nhưng phu nhân không đành lòng để một bé gái xinh đẹp như vậy bị kêu bởi cái tên quê mùa đó nên đã đề nghị người hầu đổi tên. Người hầu một là không được ăn học tới nơi tới chốn, hai là trong thời kì mang thai được phu nhân chiếu cố, tự nhiên sẽ không thoái thác, cũng thuận theo phu nhân sửa thành một cái tên có ý nghĩa hay hơn.

Những ngày hành phúc nhẹ nhàng trôi qua, một ngày nọ, phu nhân báo tin rằng vị thiếu gia kia sắp trở về.

Người ta đều là 18 tuổi đi du học, thiếu gia này thì ngược lại, hắn trở về để tham gia kì thi đại học.

Dịch gia có rất nhiều thân thích đều đã sớm di cư ra nước ngoài, sản nghiệp bất động sản nước ngoài của Dịch gia cũng không ít. Ngày trước, cứ đến Tết, phu nhân đều sẽ ra nước ngoài đi thăm con trai của mình, có khi cũng sẽ ở lại một khoảng thời gian. Tính sơ một chút, trừ bỏ 2 năm đầu vội vã về thăm nhà được vài ngày, vị thiếu gia này cũng đã 4 năm không trở lại.

Tuy nói hiện tại, phương tiện liên lạc mau lẹ, nhưng bởi vì không quá ưa đối phương, cho nên hắn không chủ động liên lạc với cô, cô càng không chủ động liên lạc cho hắn, vì thế nên 4 năm trôi qua, hai người đều chưa từng liên lạc với nhau.

Cô đã không thể nhớ hắn rời đi bao lâu rồi nữa, cũng không thể đoán được bộ dáng khi lớn lên của hắn là như nào, hơn nữa, cô tuyệt nhiên không muốn gặp lại hắn.