Chương 15: Trần Như Nhộng

Vân Oản Oản tâm tình vui sướиɠ mà cười khe khẽ chạy chầm chậm xuống lầu, một bóng người toàn thân đầy mồ hôi cầm trái bóng rổ xuất hiện ở cuối cầu thang.

Trong giây phút ngắn ngủi, cô do dự không biết có nên cùng hắn chào hỏi hay không, cuối cùng vẫn là chọn cách giơ tay lên vừa hào phóng lại không xấu hổ.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp lướt qua người cô đi mất hút

Vân Oản Oản đành phải xấu hổ mà thu lấy tay về, tức giận đi xuống lầu.

“Này.” Hắn đột nhiên ở trên tầng lầu quay đầu lại gọi Vân Oản Oản, “Quay lại đây mở cửa cho tôi cái, tôi không mang chìa khoá.”

Vân Oản Oản quay đầu lại nhìn về phía hắn liếc mắt một cái, không để ý tới Dịch Nguỵ Thần, tiếp tục đi xuống lầu

Dịch Nguỵ Thần dùng đầu lưỡi liếʍ hàm răng một cái, đem trái bóng rổ đập một phát lên mặt đất, một tay giữ lấy tay vịn, chân dài trực tiếp nhảy một cái đến trước mặt Vân Oản Oản.

“Mở cửa cho tôi.” Duỗi tay ngăn cô lại.

Hắn mặc một cái áo thun không tay, trên ngực, tóc, và mặt cùng toàn thân tất cả đều là mồ hôi, cơ bắp cùng gân mạch nổi lên, thở hổn thở hển nhìn cô.

Chuyện này là cái gì đây?! Lúc không có việc gì thì đến một cái chào cũng không có, một người con gái như cô đã chủ động rồi, mà hắn ta còn cố ý làm lơ cô, quăng mặt mũi của cô đi, bây giờ muốn cô mở cửa lại ngăn cản cô lại không cho cô đi sao?

Vân Oản Oản không vui vẻ tẹo nào mở cửa cho Dịch Nguỵ Thần, cũng không muốn đưa chìa khoá cho hắn ta.

Cô tự biến mình thành chú chim cút nhỏ uỷ khuất cuộn thành một cục mà bắt lấy tay vịn cầu thang, tựa hồ như một giây nữa hắn sẽ làm thịt cô vậy.

Hai người chỉ cách hai bậc cầu thang.

Hắn bước về phía cô một bậc, ngay cả khi cô đứng cách hắn một bậc, Dịch Nguỵ Thần vẫn có thể dùng khí thế đè áp lên cô.

Đột nhiên, cô bật khóc, nước mắt ròng ròng chảy theo hàng rơi xuống.

“Được rồi, là tôi không đúng, cậu đừng khóc.” Dịch Nguỵ Thần có lệ xin lỗi cô rồi an ủi.

Dưới lầu vang lên tiếng người.

“Đi lên đi.” Hắn đành phải mạnh mẽ kéo tay Vân Oản Oản mang lên lầu, cô vừa nhỏ xinh lại yếu đuối, tuỳ tiện xách một cái liền tới trên lầu.

“Đã tới trước cửa rồi, cậu mở ra một cái đi.” Hắn ôn tồn nói với cô, thuận tiền chùi giúp cô một ít nước mắt còn sót lại trên mặt.

Vân Oản Oản đáng thương lấy chìa khoá từ trong túi ra mở cửa, sau đó xoay người rời đi.

“Vào đi, tôi mua gì đó cho cậu uống.” trực tiếp mang cô vào trong phòng, đóng cửa lại, đem cô ấn lên một bên trên ghế dài.

Từ trong ngăn tủ lấy ra một lon đồ uống bổ sung năng lượng khi vận động đặt vào trong tay Vân Oản Oản.

“Tôi không uống cái này.” Vân Oản Oản mang lon nước trả lại cho hắn ta.

“Vậy cậu muốn uống vị gì?”

“Tôi muốn uống nước trái cây.”

“Không có.”

“Sữa cũng được.”

“Ai đời vừa vận động xong thì uống sữa, cậu nên uống cái này đoi.” Dịch Nguỵ Thần đổi cho cô một lon nước vận động vị nho.

Vân Oản Oản lắc đầu.

“Tính như vậy đi, cậu ngồi ở đây chờ một lát, tôi đổi quần áo xong cậu hãy đi.”

Kỳ thật Vân Oản Oản muốn bỏ đi, bất quá, giác quan thứ sáu muốn cô ở lại.

Một bên phòng có nhà vệ sinh đơn giản, một thân hình cao to như Dịch Nguỵ Thận dứt khoát ở bên trong đó tạm chấp nhận tắm sơ qua nước lạnh.

“Này!” Hắn ở trong phòng vệ sinh kêu cô.

Mặc dù cô nghe thấy nhưng mà chính là không muốn để ý đến hắn ta.

“Oản Oản.” Hắn thử ôn tồn mà kêu cô.

“Có chuyện gì hả.” Vân Oản Oản có lệ mà đáp lời.

“Giúp tôi lấy một cái khăn lông mới đi.” Không viết là tên vương bát khốn khϊếp nào lại lấy khăn hắn để dùng, trên mặt toàn là một mùi hương kỳ quái thôi thối.

“Không lấy.” Cô lớn tiếng mà trả lời hắn.

Mua ha hả ha ha… Mua ha ha… Thời cơ ta trả thù nhà ngươi cũng đã đến! Vân Oản Oản vốn dĩ đang trong tâm tình uỷ khuất đáng thương lập tức tốt lên ngay.

Xoa xoa đôi mắt, tìm một góc nhìn tốt, vui vui vẻ vẻ mà chờ xem kịch vui.

Ba phút qua đi.

Dịch Nguỵ Thần toàn thân nhỏ nước trần như nhộng từ trong bước ra, đường xương cơ bắp toàn thân tuyệt đẹp, vai rộng eo hẹp, chân dài hữu lực, nhưng lại không có phát tướng quá, cơ bụng từng múi, thon dài đĩnh bạt, giống như hình thể của người mẫu, hoàn toàn không giống cơ bắp của người Châu Phi trong tưởng tượng của cô.

Tự nhiên mang theo nhiệt khí trong nhà vệ sinh xông ra, một tay hắn xoa xoa nước trong mắt, một tay miễn cưỡng che lại bộ phận quan trọng, rừng rậm rậm rạp ở phía bên dưới bao lấy hai viên tinh hoàn to lớn no đủ, chỉ cần thoáng cử động một cái thì nó sẽ theo động tác của cơ thể mà tự do đong đưa trong không khí.

Không thể tưởng tượng được hắn ta cư nhiên lại to to to như vậy...

Vân Oản Oản nhìn hai cái tinh hoàn kia lập tức thất thần, ai lớn hơn nhỉ?