Chương 14: Linh Vật

“Oản Oản, cậu đã lựa chọn được câu lạc bộ nào tốt chưa?” Uỷ viên thể dục Hồ Quân Vinh thừa dịp tan học quay đầu lại hỏi Vân Oản Oản.

“Tôi vốn dĩ là tương đối thích câu lạc bộ võ thuật linh tinh đó, nhưng ở đây không có, thôi vậy.” Vân Oản Oản thích nhất giá trị vũ lực cao, mãnh nam một thân cơ bắp trần chuồng mà đấu với nhau.

Hồ Quân Vinh đánh giá trên dưới nàng một chút, “Không thể tưởng tượng được, cậu yếu đuối như vậy thế mà lại thích võ thuật.”

“Ừ!” Cô chung quy vẫn không thể nói cho cậu ta biết, cô cái chính là thích xem nam sinh giao đấu võ thuật lắm, nhưng Vân Oản Oản muốn phải giữ gìn hoàn hảo hình tượng thục nữ thanh cao thuần khiết.

“Nếu không cậu thử suy xét một chút đến câu lạc bộ bóng rổ xem? Dù sao cũng là vận động.”

“Tôi không thích bóng rổ.” Đặc biệt là cái người kia!

“Cậu có biết không, gia nhập câu lạc bộ cuối kỳ có thể thêm điểm để thăng hạng á.”

“Cái gì?!” Ánh mắt Vân Oản Oản sáng ngời, cái đó lỡ như thành tích không tốt có thể dùng chỗ điểm này lót nền cho thứ hạng rồi!

“Nếu lấy được thành tích tốt mà nói, hạng càng thêm cao.”

“Hừ!!!” Eo cô thẳng tắp.

“Hơn nữa, năm nay lớp ta có một cái người rất “cứng”, rất có khả năng là là giành hết các cơ hội tốt trong kỳ thi đại học.”

“Cái người mà cậu nói không phải là cái người dùng ngón tay để xoay xoay trái bóng rổ, lớn lên trông đen giống y như người châu Phi đó chứ?!”

“Ồ thì ra cậu cũng biết sao.”

“Không đi đâu! Hơn nữa, tôi cũng sẽ không chơi bóng rổ, đi làm gì.”

“Không cần cậu chơi bóng rổ, cậu đến rồi thì sẽ thành linh vật hiện tại, ở trước mặt các đội viên trường khác mang cho chúng tôi ít nước là được, không cần cậu làm việc nặng.”

“Cái đó, tại sao lại tìm tôi?”

“Bởi vì tôi là một người tốt. cậu tưởng hở ra một chút cái gì chỉ cần đưa nước thì có thể kiếm thêm điểm hay sao, suy nghĩ thật cẩn thận nha.”

“Có phải chỉ cần đưa nước thì có thể thêm điểm hay không?” Vân Oản Oản đưa ra quyết định cuối sau khi cân nhắc lợi và hại.

“Đúng vậy.” Hồ Quân Vinh kiên định gật gật đầu.

“Thành giao!” Sao lại có cảm giác tự bán mình đi vậy cà.

Chuông học vang lên.

Vinh thiếu: Thu phục được cậu ấy.

Đại Phú Quý: Vinh thiếu uy vũ

Bách Vĩnh: Buổi tối Thụy Thần mời khách chúc mừng!

Thụy Thần: Phát sinh chuyện gì?

Bách Vĩnh: Vinh thiếu thu phục được giáo hoa!

Thụy Thần:…

Đại Phú Quý: Vinh thiếu chính là Vinh thiếu, vừa ra tay liền đem giáo hoa mang tới tay, tiểu nhân cam bái hạ phong.

Thụy Thần: Làm rồi sao?

Đại Phú Quý:…

Bách Vĩnh:…

Bách Vĩnh: Tỉnh tỉnh

Đại Phú Quý: Tỉnh tỉnh

Vinh thiếu: Cậu ấy nói cậu là người châu Phi, quả thật không sai.

Bách Vĩnh: Giáo hoa của tôi, cậu ấy thật sự biết đội trưởng.

Đại Phú Quý: Nói đi, cậu đã làm gì với giáo hoa.

Thụy Thần: Cậu ấy đυ.ng phải tôi hai lần.

Bách Vĩnh: Đệch, đυ.ng phải ở đâu, mang tôi đi nhanh lên!

Đại Phú Quý: Mang tôi nữa, tôi cũng muốn bị giáo hoa đυ.ng phải.

Đại Phú Quý: Xin hỏi bị giáo hoa đυ.ng phải là cảm giác gì.

Thụy Thần:…

Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, vừa tan học Hồ Quân Vinh liền mang Vân Oản Oản đến phòng nghỉ của câu lạc bộ để báo danh, Trần Bách Vĩnh cùng Ngô Gia Phú nhận được tin tức vội vã mà từ khu dạy học cách xa đó chạy lại đây.

Đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ đã là sinh viên năm thứ ba, bởi vì lịch học tương đối nặng nề nên cũng chỉ là cái danh bên ngoài, cũng không có quản việc gì trong đội, khiến cho sinh viên năm nhất Hồ Quân Vinh tạm thời làm thế thân

“Trần Bách Vĩnh, Ngô Gia Phú, Vân Oản Oản, còn có một số người không quen thuộc lắm về sau giới thiệu.” Hồ Quân Vinh đơn giản mà thô bạo mà giới thiệu đám bọn họ với nhau.

“Oản Oản.” Bách Vĩnh cùng Đại Phú Quý vui vui vẻ vẻ chào hỏi về phía cô, Vân Oản Oản cũng cười theo gật đầu với bọn họ.

“Thần đâu?” Hồ Quân Vinh hỏi.

“Cậu ấy lại làm huấn luyện viên giữ lại rồi.” Bạn cùng lớp Bách Vĩnh nói.

“Vậy quên đi, dù sao sau này hai người bọn họ cũng tự biết nhau.” Hồ Quân Vinh nói xong, liền từ ở trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khoá dự phòng đưa cho Vân Oản Oản, “Từ hôm nay cậu chính là quản lý của câu lạc bộ bóng rổ, chìa khoá này cậu cầm đi, chúng tôi muốn đi luyện tập, cậu tự ý tuỳ tiện đi chơi đi, nhớ đóng cửa là được.”

“Ừm.” Vân Oản Oản tiếp được chùm chìa khóa, một mình cô ở lại đây cũng không ổn lắm, nên dứt khoát khóa cửa rời đi.

Nghe nói món sườn om sấu ở căng tin ở đây ngon lắm, không biết có còn thừa không nữa.