Chương 8: Hai chúng tớ...có kế hoạch khác

Editor: Quần HoaBeta: Dâu

...

Hôm nay là thứ bảy,vì đang là nửa cuối năm cấp ba thế nên mấy ngày thứ bảy gần cuối kì lớp hai cũng phải học bù nửa ngày.

Buổi sáng, Thư Hương Nồng xin phép Đường Vân và Thư Triển cho cô cùng Thẩm Quan Trì trưa nay ra ngoài trường ăn cơm, buổi chiều đi thư viện lớn.

Hai vị phụ huynh xác thực là Thẩm Quan Trì liền dễ dàng đồng ý.

Thư Hương Nồng mang theo tâm trạng nhảy nhót như "đi nghỉ mát", ở buồng vệ sinh thay chiếc váy hồi sáng giấu trong cặp sách, buộc tóc đuôi ngựa liền chạy bộ tới ngã ba sân bóng rổ.

Thẩm Quan Trì đã đến nơi trước, anh dựa vào lan can bên cạnh bức tường đám hoa tử đằng rũ xuống chờ đợi.

Dưới chân đám hoa me đất hồng nhỏ nhỏ xen kẽ với loài mạch môn màu xanh đậm. Hương thơm phảng phất trong không khí

Chiếc áo khoác đồng phục học sinh khóa kéo tới cổ, chỉnh tề lại khô khan:

“Pinocchio, đi thôi!”

*pinocchio: cậu bé có chiếc mũi dài ra mỗi khi nói dối

Thư Hương Nồng ném cho Thẩm Quan Trì một cây kẹo mυ"ŧ Alphelebie, chắp hai tay sau lưng, bước đi về phía trước.

Khi cô lướt qua trước mặt anh, ánh mắt Thẩm Quan Trì dừng một lúc trên khuôn mặt thanh tú đang vui vẻ của cô, sau đó đứng dậy khỏi lan can đuổi theo.

“Ra ngoài chơi cũng được, nhưng phải theo sự sắp xếp của mình, không được làm quá trớn.”

Thư Hương Nồng kinh ngạc quay đầu lại: “Hả?”

Cô dừng lại hai giây này, Thẩm Quan Trì cũng vừa lúc đi tới bên cạnh. Lấy giọng điệu của cán bộ lớp, không có đe dọa nhưng lại khiến người khác không thể không nghe, thấp tiếng nói với cô: "Nếu tớ đã mang cậu đi chơi thì cũng có trách nhiệm đưa cậu trở về."

". . . . . ."

Thư Hương Nồng chậm rãi nghiêng đầu, chớp chớp mắt suy nghĩ đến khi tỉnh táo lại thì cau mày đuổi theo sau: "Thẩm Quan Trì cậu có ý gì,cậu dẫn chó đi dạo hả? Tớ không muốn cậu dẫn đâu!”

Cô nghĩ lại không đúng, liền sửa miệng: "Là tớ mang cậu đi chơi?”

...

Địa điểm hẹn ăn cơm là ở cửa hàng đồ nướng than hoa trên phố A. Có khoảng mười học sinh nam nữ đều từ trường cấp ba cấp hai nhưng khác khối và lớp.

Thư Hương Nồng nói bóng nói gió, cảm thấy một trong hai người đẹp trai ngồi bên kia giống với nam sinh đưa thư tình cho cô. Nhưng đông người nên cô không có cách nào hỏi trực tiếp, thế nên cô đưa mắt nhìn về phía Thẩm Quan Trì trầm mặc đang ngồi ở một bên, nghĩ hay là để anh thay cô hỏi bạn học xem có phải cậu ta viết không.

Ý niệm vừa hình thành, chưa kịp mở miệng, cô đã cảm thấy một luồng nhiệt nóng bừng từ bụng dưới.

Cảm thấy có điểm kỳ lạ.

Cô cúi đầu kéo nhẹ chiếc váy màu vàng, mông di chuyển không yên trên ghế nhựa màu trắng.

Qua mùa hè này cô được mười bốn, các bạn nữ xung quanh đều đã dậy thì, nhưng cô ngoại trừ cao lên cũng không thấy gì . Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, trái tim của Thư Hương Nồng liền run lên.

Thẩm Quan Trì ngồi ở bàn đối diện cũng nhìn ra cô đang mất tập trung.

Mọi người vẫn đang trò chuyện ,Thư Hương Nồng lặng lẽ cúi đầu nhìn lên ngón tay,khϊếp sợ trừng mắt-----

Máu!

Xét đánh ngang tai, choáng váng.

Đáng chết là hôm nay cô còn mặc chiếc váy bông màu vàng nhạt, cô không dám nghĩ tới bộ dạng mình khi đứng lên sẽ như thế nào....Nghĩ đến đây, hai má cô đỏ bừng , đầu óc trống rỗng.

Mấy người ở đây cô cũng không thân quen, nếu như truyền ra ngoài, quá xấu hổ! Cô mặc dù da mặt dày, cũng không nhịn được loại mất mặt này ...

Thư Hương Nồng càng nghĩ càng suy sụp, ngay cả nam sinh bắt chuyện cũng ứng phó qua loa.

Bầu không khí của nửa sau hoạt động bỗng trở nên kì quái.

Thư Hương Nồng vẫn luôn tươi cười trước đây bỗng nhiên trở nên trầm mặc, miệng mím chặt, tâm tình không tốt bộ dáng lại uể oải, ánh mắt chuyển động, hết lần này đến lần khác đi nhìn trên bàn.

Một đám thanh niên thiếu nữ tinh thần phấn chấn, vừa ăn vừa tán gẫu hơn một giờ. Thư Hương Nồng ngồi ngốc ở một chỗ, đến khi mọi người đứng dậy hò hét đến sân trượt băng, cô cũng không dám nhúc nhích chút nào. Nhìn từng người một đi ra, ánh mắt càng thêm bối rối.

“Khó chịu ở đâu? ”

Bên tai cô truyền đến âm thanh rất nhẹ, Thư Hương Nồng ngẩng đầu đối diện với cặp mắt vừa sáng vừa đen . Cô nhúc nhích khóe miệng: “Tớ….”

Thẩm Quan Trì chống một tay lên bàn, cúi người chờ cô nói.

Thư Hương Nồng cắn môi, thái độ đập nồi dìm thuyền nói: “Tớ, cái kia đến rồi!”

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Quan Trì khẽ run lên, ánh mắt khó hiểu. Thư Hương Nồng liếc mắt nhìn đám bạn đang chờ họ ở cửa, lo lắng mà ghé vào lỗ tai cậu nói một câu, sau đó nhanh chóng ngồi lại chỗ, căng thẳng vặn ngón tay.

Thẩm Quan Trì mở to con mắt, vành tai trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng.

Rất hiếm khi Thư Hương Nồng nhìn thấy Thẩm Quan Trì có vẻ mặt sững sờ như vậy, dù là khoảnh khắc ngắn ngủi. Có thể lúc bình thường trông anh rất điềm tĩnh đã khiến cô có ảo tưởng rằng anh am hiểu mọi thứ.

“Thư Hương Nồng, Thẩm Quan Trì, hai người đang nói gì vậy? Nhanh lên!”

“Mọi người đang đợi hai cậu.”

Bao Hiểu Lan và Triệu Kiến bước tới thúc giục hai người.

Thư Hương Nồng có chút lo lắng, sau đó ánh sáng trước mặt đã bị chặn lại. Bóng lưng của Thẩm Quan Trì đã ở trong tầm mắt,ánh sáng đèn phản lên người anh. Thẩm Quan Trì thấp giọng, kiên định lên tiếng: "Các cậu đi chơi đi, hai chúng tớ... có kế hoạch khác."