Chương 7: Kỷ niệm sâu sắc nhất

Edit: Đom Đóm

Beta: Dâu

Ngay từ sáng sớm, đã có rất nhiều học sinh hối hả khoác cặp sách đổ về khu dạy học.

Sau khi ăn sáng trong nhà ăn của trường, Thư Hương Nồng và Thẩm Quan Trì cố tình chọn một con đường vắng vẻ rợp bóng cây. Cô nhìn đi nhìn lại cảm thấy không có ai mới dám lấy trong túi ra bức thư tình nhận được ở buổi tự học tối hôm qua.

“Thẩm Quan Trì, có muốn nhìn một chút không?”

Đôi mày thanh tú sinh động, tràn đầy chút hứng thú của cô đảo qua:

“Không biết người nào ngốc như vậy, lại viết thư tình cho mình mà không có chữ ký! Tình cảm liền uổng phí. "

Mặc dù Thư Hương Nồng có vẻ ngoài nổi bật, nhưng sau khi vào cấp 3, hoa đào đều ảm đạm. Mẹ cô là hiệu trưởng, bố lại là chủ nhiệm lớp, nói chung con trai chỉ dám thầm thích, có can đảm trực tiếp theo đuổi như thế này cũng là lần đầu tiên!

Thẩm Quan Trì liếc mắt nhìn qua rồi trả lại cho cô.

Thư Hương Nồng vội vàng hỏi: “Thế nào?”

“Cũng được.”

Thư Hương Nồng chớp mắt mấy cái. Anh cầm ô đi về phía trước, cô vội vàng đi theo: “Cũng được là có ý gì?”

Những giọt nước đọng trên phiến lá trúc cọ lên phù hiệu trường cài trên ngực trái của anh: “Chính là cũng được.”

Thư Hương Nồng khịt mũi: "Lúc nào cũng nói cho có lệ như vậy ..."

Bước ra khỏi lối đường mòn là dãy nhà dạy học cấp hai.

Thư Hương Nồng vò bức thư, xoay người đem lá thư ném vào thùng rác , góc váy liền tung lên một vòng: “Thẩm Quan Trì, giúp mình một việc!”

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quặc của cô, Thẩm Quan Trì hơi cảnh giác: “ Sao vậy? Có vấn đề gì? ”

Thư Hương Nồng nhìn quanh xác định cha mẹ không có ở đây, giáo viên cũng không có đi ngang qua, ghé sát vào tai anh che miệng nói một tràng.

Thẩm Quan Trì hơi cau mày.

Thư Hương Nồng quá hiểu người thanh mai trúc mã này, nhìn thấy vẻ mặt của anh, lập tức nói: "Sao vậy? Không được cau mày! Cậu chỉ có thể hứa với tớ."

Hàng mi đen dài của Thẩm Quan Trì nhướng lên, đồng tử thẳng tắp nhìn cô:

"Không có hứng thú."

Thư Hương Nồng nhéo eo liếc anh một cái: "Cậu đi với tớ đi mà! Cậu biết ba mẹ tớ quản chặt thế nào mà,chỉ lúc ra ngoài với cậu mới không hỏi đến. Tớ chỉ muốn biết thư tình này là ai viết thôi..... Đi mà,đi mà.. "

Cô kéo tay áo anh, lảm nhảm rất có tiết tấu, sắc mặt lập tức thay đổi khi thấy không được, xấu xa nói :" Được rồi! Cậu đừng nghĩ sau này buổi tối sẽ yên ổn ở nhà ôn bài. Tớ sẽ phiền chết cậu! ”

Thẩm Quan Trì ngay lập tức nhìn cô. Bóng ma trong lòng xuất hiện.

Cha mẹ cô rất thích để bọn họ ở cùng nhau, và muốn cải tạo Thư Hương dựa trên nguyên tắc "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", nhưng cô còn chưa sáng lên thì chính bản thân anh đã muốn đen rồi.

——Thư Hương Nồng có thể biến phòng anh thành cái dạng gì, ầm ĩ như vậy anh còn có tâm trạng học bài.

Anh cúi đầu suy nghĩ giây lát. “Thời gian.”

Thư Hương Nồng vui mừng không thôi, cười lớn rồi đem thời gian và địa điểm của buổi tụ họp khai báo rành mạch. Chờ tới khi nói xong thì cả hai đã lên đến tầng 2. Học khác lớp nên ở hành lang tách ra.

Thư Hương Nồng nhìn Thẩm Quan Trì bước vào từ cửa sau của lớp học, ngồi xuống hàng ghế thứ tư. Ngay lập tức có ba bạn nữ vây quanh anh hỏi bài . Trông thì giống như đang đặt câu hỏi, nhưng Thư Hương Nồng cũng không phải kẻ ngốc. Không hiểu sao Thẩm Quan Trì đến chỗ nào cũng được hoan ngênh,chắc là do kết quả học tập tốt.

Thẩm Quan Trì rất kiên nhẫn, ngay cả khi đối phương hỏi những câu ngu ngốc hoặc dáng vẻ trông có chút xấu xí.

Anh cầm lấy bút giải thích cặn kẽ. Một đoạn dây đeo cặp học sinh ở trong ngăn kéo vắt ngang qua đùi, ánh đèn lớp học đổ bóng lên gò má anh.

Thư Hương Nồng hút sữa chua, nhướng mày hai cái, đột nhiên nghĩ ra trò đùa dai.

Cô lấy ra một hộp sữa chua từ trong cặp sách.

—— “Thẩm Quan Trì!”

Anh bị gọi đột ngột liền quay đầu lại, hai mắt mở to. Một bóng đen đánh thẳng vào mặt, anh nhanh gọn lẹ liền chụp được nó.

Nhóm bạn nữ bị quấy rầy cũng nhìn sang.

Ở sau cửa, chiếc váy xếp ly trong đồng phục học sinh của Thư Hương Nồng ngắn hơn rất nhiều so với những nữ sinh bình thường. Cô nháy mắt thổi một nụ hôn gió tới :

“Cái củ cải lớn hoa tâm này! Ba người một lúc, có nhiều em gái quá ~~~ "

Ba bạn nữ đỏ mặt ngay lập tức. Tâm tư thiếu nữ bị phát hiện, đối phương lại là một hoa khôi nổi tiếng trong trường liền cảm thấy vừa nhút nhát vừa tự ti.

Thẩm Quan Trì mím môi, cúi đầu, thờ ơ tiếp tục giảng đề. Chỉ là vành tai hơi đỏ đã bán đứng anh.

Thấy anh bị bắt nạt còn ngoan ngoãn như vậy. Thư Hương Nồng chịu không nổi mà nở nụ cười, vỗ nhẹ bụi trên váy, cắm tai nghe ngân nga đi về phòng học của mình.

Cô cảm thấy được Thẩm Quan Trì nhất định là âm thầm trợn mắt vạn phần trong lòng. Anh chỉ đang giả vờ là người rộng lượng!

Suốt một thời gian dài, không biết từ lúc nào đã bắt đầu nảy sinh một chút đố kị, hết lần này đến lần khác cô bắt nạt Thẩm Quan Trì khiến anh xấu hổ không dám lên tiếng, đó là thú vui hàng ngày của Thư Hương Nồng.

...

Nghe nói, đứa trẻ to béo hồi nhỏ bắt nạt anh, hiện tại là bạn học cùng lớp với cô.

Nói là "nghe nói" bởi vì Thư Hương Nồng đã hoàn toàn quên những gì đã xảy ra. Vẫn là vô tình nghe được tên béo xấu xa này đã rủ bạn bè bắt nạt Thẩm Quan Trì lúc mới chuyển đến, cô mới biết được chuyện này.

Thư Hương Nồng cắn cắn ống hút đi vào lớp thấy Hùng Tiểu An đang khoác lác với mấy người khác, cô bước tới, đặt mạnh hộp sữa chua lên bàn của hai nam sinh: "Đi! Thẩm Quan Trì ở lớp tán gái, đi đánh cậu ta một trận”.

Nghe cô lớn tiếng nói, Hùng Tiểu An ngạc nhiên nhìn cô bằng cặp mắt chế nhạo: “Chị Thư, em không dám.”

Thư Hương Nồng nhét ống hút vào trong hộp, nhấc chân móc lấy cái ghế ngồi xuống trước mặt cậu.

Có hai thể loại con của giáo viên điển hình nhất. Một là học sinh giỏi nhất như Thẩm Quan Trì, hai là học sinh cá biệt. Hiển nhiên Thư Hương Nồng rơi vào loại hai.

Hùng Tiểu An chống khuỷu tay lên bàn: “Hơn nữa chị Thư, còn bé chị không có thái độ như này!”

Thư Hương Nồng hơi quay mặt lại: “Thái độ của tớ lúc đó như thế nào?”

Hùng Tiểu An lắp bắp chưa hết thì tiếng chuông đã vang lên. Đã vào tiết Ngữ Văn, Đường Vân bước vào, Thư Hương Nồng nháy mắt đã kéo thấp váy, thẳng lưng nhìn về phía bục giảng.

Cô bày ra bộ dáng bé ngoan đang cố gắng học tập, nghe thấy sau lưng Hùng Tiểu An đè thấp âm thanh thì thầm với nam sinh cùng bàn:

"Chị Thư hồi đó rất thích Thẩm Quan Trì. Nếu không phải bọn họ tuổi còn nhỏ, tớ nghĩ chắc chắn là đang yêu nhau. Ngày nào cũng thấy nắm tay nhau. "

Thư Hương Nồng nghẹn họng, nếu Đường Vân không ngồi trên bục giảng, cô nhất định sẽ cho cậu ta một chưởng. Đây là cái thứ gì ...

Nhưng có lẽ như vậy, cô lờ mờ nhớ ra khi còn nhỏ, cô đã có một "scandal" với Thẩm Quan Trì, hai người thay quần áo chung một phòng, cùng uống chung một cái cốc, gắp thức ăn đút cho nhau,....Các loại lời đồn kì lạ cũng vì vậy mà phát ra.

Cô chỉ biết thở dài cảm thán trí tưởng tượng của học sinh tiểu học quả là phong phú.

Lúc đấy mới có mấy tuổi? Có thể nói chuyện yêu đương rồi sao?

Bên ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, tiếng nước chảy róc rách, dọc theo mái hiên chảy xuống.

Sau khi đọc một bài thơ cổ, Thư Hương Nồng bắt đầu nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trí nhớ cô không tốt lắm, với lại đứa trẻ 9 tuổi cũng chẳng nhớ được nhiều.

Chắc là không có chuyện gì quan trọng đâu nhỉ?

Cô sẽ không quên chuyện quan trọng mà....

Đối với Thẩm Quan Trì, cô nghĩ tới nghĩ lui, kỷ niệm sâu sắc nhất là khi cô quay đầu lại và nhìn thấy anh đi theo sau lưng cô.