Chương 59

Dáng anh cao cao,thu hút ánh nhìn.

"Thẩm Quan Trì !!"

Anh lập tức quay đầu lại.

Thấy cô đứng cùng một nhóm người ,Thẩm Quan Trì vừa định cười,thì nhìn thấy trong tay cô cầm một bó hoa tươi của người khác tặng,khóe môi ngưng lại.Không cười ra được.

Thư Hương Nồng đi tới,thấy anh cứ nhìn chằm chằm:" cậu thích hoa này à?"cô đưa bó hoa ra "thế tớ cho cậu."

Niềm vui mà chờ đợi người trong lòng bỗng nhiên xuất hiện dần phai đi,Thẩm Quan Trì bình tĩnh nhìn cô"người ta tặng cậu à?"

"uhm.Là nam sinh lần trước mà cậu gặp,một người khá nổi tiếng trên mạng xã hội." Cậu vô thức liếc nhìn môi cô,tậm trạng buồn chán."cậu ta làm nghề gì."

"một streamer.À,chính là quay video thu hút người xem gì đó."

Thư Hương Nồng đi về hướng trạm xe.

Thẩm Quan Trì cầm theo hành lý của cô,muốn hỏi xem tại sao cô không trả lời tin nhắn của anh.Định nói ra nhưng lại cảm thấy giữa bạn bè với nhau mà hỏi như vậy thì hơi kì cục.Nên không nói nữa,

Nhưng Thư Hương Nồng lại hỏi:"không phải cậu bận lắm sao?nửa đêm tìm tớ nói chuyện,không ngủ à?tớ xem rồi nhưng quên không trả lời."

"....."

"Có chuyện gì sao?"

Thẩm Quan Trì thấp ánh mắt"không có ..."

Vào ga,đợi chờ,soát vé

Thẩm Quan Trì ánh mắt thất thần chốc chốc lại nhìn gò má và bó hoa tươi trong tay cô.

Khi sắp lên xe,ánh mắt vẫn rũ xuống u ám không rõ ràng.

Trên xe rất nhiều người,sau khi họ tìm được ghế ngồi.Thẩm Quan Trì lấy một gói đồ ăn nhẹ từ trong balo ra.

"Xí muội!Cậu lúc nào mua vậy?"Thư Hương Nồng mắt sáng lên.

"Mới mua nước thấy có bán nên tiện mua một gói."

"A! Cảm ơn cậu!"

Anh không nói thật,thật ra hôm qua anh đã mua sẵn rồi.

Thư Hương Nồng vui vẻ đến mức giậm chân lên,bó hoa tiện tay đưa cho cô bé bên cạnh.Cô xé gói kẹo ra."Vẫn là cậu hiểu tớ nhất,lâu lắm tớ không ăn rồi."

Nhìn cô vui,Thẩm Quan Trì khóe miệng cong lên,hơi cúi mặt xuống, mở ipad ra xem tài liệu y học.

Thư Hương Nồng vừa ăn vừa dùng ngón tay cái lướt màn hình điện thoại.Người thân trong nhóm trên wechat đăng lại hình động ngày lễ trần gian.Cô liếc nhìn một cái rồi thoát ra,nhìn thấy tin nhắn của Đường Vân,hỏi cô về đến đâu rồi.

Cô trả lời đang trên xe,Đường Vân không tin,bảo cô gửi vị trí cho xem.

Thư Hương Nồng :....

Cô hít một hơi,dơ máy ảnh lên để chế độ tự sướиɠ,cho Thẩm Quan Trì đang vùi đầu xem tài liệu kia vào chung khung hình.

"Rắc rắc."

< Con với Thẩm Quan Trì đang ở cùng nhau!>

Đang định cất điện thoại thì Đường Vân trả lời cô:

< Học hành cho tử tế>

Xí muội ngậm ở trong miệng nhạt nhẽo,Thư Hương Nồng bực tức cất gói kẹo và điện thoại đi,ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ,không có tâm trạng.

Thở dài

Kể từ khi cô không dùng tiền của gia đình,thì bố mẹ lặng lẽ theo dõi cô làm gì ở trường,luôn có thái độ nghi ngờ,cảm thấy cô ở trường chơi bời,cả ngày làm những việc đâu đâu,không nghĩ đến học tập.

Có thể trong lòng họ,cả cuộc đời cô bắt đầu từ lần yêu sớm lúc cấp hai và thành tích học tập kém trở đi,đã rơi xuống đáy,vẫn luôn thất vọng về cô.

Chuyến tàu cùng đường đi dễ dàng khiến người ta sinh ra suy nghĩ thẩn thơ dài lâu.

Thư Hương Nồng lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai sau này của mình.

Lẽ nào điểm số là tiêu chuẩn để đo lường cuộc sống?

Cô không nhận !

cũng chẳng tin !

Có lẽ tầm cái tuổi 20,vốn là giai đoạn mêng mông mịt mù,chưa xác định được.

Sau khi cô ngắm nhìn màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, không suy ngấm được nguyên do.Quay đầu lại,thấy Thẩm Quan Trì vẫn đang cúi thấp đầu xem sách.Tâm trạng lơ lửng không rõ ràng,bỗng cảm thấy rất thoải mái,cảm giác đáng tin.

Ngồi xe lâu có chút mệt.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi,sau khi ngủ say,đầu tựa vào vai anh.

-

Buổi tối,Thư Hương Nồng tắm xong đi ra,thấy bố mẹ lại nói chuyện gì với Thẩm Quan Trì,nhìn thấy cô liền kết thúc câu chuyện.

"Mọi người nói gì sau lưng con? chuyện gì mà thần bí vậy."

Thư Hương Nồng cúi xuống,một tay đi giày,một tay ôm gấu bông.Từ năm 2 trở đi cô thi thoảng thấy bố mẹ nói chuyện với Thẩm Quan Trì."Đi thôi Thẩm Quan Trì,đi xuống lầu cùng tớ,dắt chó đi dạo !"

"Được.đợi chút,tớ về nhà lấy chiếc áo khoác."Nói xong anh đứng dậy.

"Vậy cậu đi nhanh lên,tớ đợi cậu ở cổng.:"

"Ừ"

Dưới tòa nhà,mỗi chiếc đèn đường đều bị mờ đi bởi sương mù mùa thu.

Thư Hương Nồng nhìn thân hình màu nâu đang ngồi ở trên cỏ,di chuyển sang bên cạnh."Thẩm Quan Trì,lẽ nào cậu chưa từng nghĩ tới việc kiếm một cô bạn gái?Bây giờ đã là năm hai rồi."

Thẩm Quan Trì đứng dưới bóng râm của cây,nghe giọng nhàn nhạt:"Tạm thời không nghĩ đến."

"Tại sao?Làm gì có thằng con trai nào không thích những cô gái xinh đẹp."

Con chó ở trong bụi cỏ ngọ nguậy,quay đầu ngửi.

Thẩm Quan Trì tay đút túi,đôi đồng tử màu đen dưới ánh đèn đường mờ nhạt như đang ẩn chứa điều gì.

Miêu tả sinh động

Lại không giấu đi được.

Thư Hương Nồng cho rằng anh mặt mỏng.

Trong nhiều năm cô quen biết và hiểu về con người anh,Thẩm Quan Trì không muốn dính dáng vào một người.

Hỉ nộ ái ố đều không thể hiện rõ ràng.

Ngoài việc học tập ít quan trọng,kết quả thi vào đại học cao ra,những thứ khác đối với anh ,gần như đều không nặng cũng không nhẹ.Rất ít khi nhìn thấy anh thể hiện mãnh liệt vui buồn đau khổ.

____Anh như một người ngoài cuộc,chỉ đứng ở ngoài xem.