Chương 60

Edit: Tịchh.

Beta:

"Cậu thích cô gái như thế nào? Đừng xấu hổ, chúng ta nói chuyện đi, tớ sẽ giúp cậu chú ý." Thư Hương Nồng cố ý chọc vào cánh tay anh, "Nói đi, hả?"

Thẩm Quan Trì để mặt mũi sang một bên: "Không có xấu hổ, chỉ là không muốn nói mà thôi."

Tân Tân run lên, đung đưa từ đầu đến đuôi, bên tai lông xù có tiếng ma sát. Vui vẻ chạy về phía trước.

Họ phải chạy theo kịp.

Có lẽ chính chuyến tàu chiều đã khiến tâm hồn Thư Hương Nồng trở nên trữ tình. Cô nhàn nhạt nói:

"Thực sự, Thẩm Quan Trì, tớ nghĩ rằng ngoại trừ cha mẹ của tớ, cậu là tốt nhất với tớ. Thậm chí, đôi khi cậu đối xử với tớ tốt hơn họ.

Trái tim băng giá của Thẩm Quan Trì trở nên nóng bỏng theo từng lời nói của cô.

Thật đáng tiếc Thư Hương Nồng suy nghĩ nông cạn, không đáp lại sự hiểu biết ngầm trong đôi mắt ấm áp ẩn giấu của anh.

"Tớ đã suy nghĩ về hiện tại và tương lai rất lâu trong ngày hôm nay trên tàu. Tớ thực sự cảm thấy rằng thời gian trôi nhanh quá. Tớ sẽ tốt nghiệp sau hai năm học. Khi đó chúng ta sẽ thực sự xa cách."

Cô mím môi lại, vẻ mặt bình tĩnh và xúc động, lặp đi lặp lại: "Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học ... Chúng ta ở cùng nhau. Lần này chúng ta phải xa nhau sau khi tốt nghiệp."

"Tớ không muốn cậu buồn chán một mình sau khi tớ rời đi. Tớ mong có người đi cùng cậu. Tốt nhất hãy hoạt bát, vui vẻ, để tâm trạng dao động, đừng như người máy.

Bước chân càng ngày càng chậm của Thẩm Quan Trì cuối cùng cũng dừng lại, giẫm lên bóng cây lốm đốm, ánh mắt càng ngày càng sâu ở trên đỉnh đầu cô. "Cậu chỉ muốn tớ yêu một người."

Thư Hương Nồng cũng dừng lại.

"Đương nhiên! Bạn học Thẩm của chúng ta ở tầng sáu thật ưu tú, đáng được yêu thương."

"Tớ đáng giá ở đâu?"

“ Đáng giá tất cả mọi thứ!” Một lời tâng bốc chiếu lệ.

"Ví dụ?"

"Tớ không thể nói về nó một cách chi tiết."

Khóe miệng Thẩm Quan Trì chậm rãi kéo một nụ cười. Thư Hương Nồng cũng cười.

Cảm giác này. Thẩm Quan Trì hiểu.

Anh cũng từng làm như vậy, nghĩ rằng cô nên có một người đàn ông tốt nhất. Dù thiếu sót nhiều vẫn xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất. Có thể, điều này được gọi là " Bao che khuyết điểm."

Thẩm Quan Trì nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thư Hương Nồng, đã nhiều năm như vậy, trừ lần say rượu vào năm thứ ba trung học, cô đã không thể hiện ra đôi mắt như cây hương thảo mà anh luôn khao khát được nhìn thấy.

Trong khi anh cảm động trước tình cảm của Thư Hương Nồng, khiến anh vô cùng bất lực.

Nếu có thể, anh thích đứng trước mặt cô như một người xa lạ. Còn hơn là quen đến mức nhìn nhau chẳng khác gì soi gương.

Nhìn đôi mắt cô luôn ấm áp nhưng không có sóng.

Thẩm Quan Trì uốn cong eo về sau, dùng lòng bàn tay che mắt Thư Hương Nồng.

Thư Hương Nồng: "Sao vậy?"

Thẩm Quan Trì chậm rãi nói: "Đừng nói chuyện, đừng nhúc nhích..."

"Ừm?"

Anh che miệng cô bằng lòng bàn tay còn lại.

——Đôi mắt anh thâm quầng, mí mắt và môi của Thư Hương Nồng cảm nhận được sức nóng trong lòng bàn tay của anh. Khứu giác trở nên nhạy cảm. Mùi xà phòng cổ áo trở nên nồng nặc hơn trong không khí.

Thẩm Quan Trì hôn lên mu bàn tay anh sau đó. Giữa lòng bàn tay, là đôi mắt và đôi môi của cô.

"Thư Hương Nồng, tớ cảm thấy rất ấm áp khi nghe những gì cậu nói. Cảm ơn cậu"

Tân Tân rất tinh ranh và nghịch ngợm, mỗi lần đi tiểu đều vô cùng lề mề.

Thư Hương Nồng nghĩ đến cô không thể giải thích được.

Thẩm Quan Trì khi vui, còn muốn che mắt cô thì sao?

"Cậu có nhớ rằng cậu vẫn còn nợ tớ một điều ước."

Vừa bước xuống lầu, Thẩm Quan Trì đã dừng lại, Thư Hương Nồng liền khống chế con chó con.

"Điều ước gì?"

Thẩm Quan Trì từ trong túi quần lấy ra một lọ hoa oải hương, "Tớ 17 tuổi được cậu tặng quà sinh nhật, hứa sẽ cho tôi một điều ước."

"A....?"

Thư Hương Nồng sờ cằm, nuốt nước bọt " Có ư?" Mỉm cười giả vờ nhớ. "Ồ, vậy thì cậu nói đi. Đừng đắt quá, tớ không đủ khả năng."

"Không tốn tiền."

"Um"

Thẩm Quan Trì hít một hơi dài, nắm chặt tay. Được ăn cả ngã về không.

"Từ nay về sau đừng gặp mặt mấy người tặng hoa lần trước nữa, được không?"

Thư Hương Nồng sững sờ.

"Xem như là bồi thường, nếu như cậu cảm thấy nhàm chán, tớ có thể cùng ngươi đi bất cứ lúc nào. Cái gì cũng được." Anh từng chữ một nói, "Tớ đi cùng cậu."

Sau khi Thư Hương Nồng kịp thời phản ứng, trong đầu đầy dấu hỏi. "Không phải, tại sao..."

“ Đáp ứng không?” Thẩm Quan Trì trực tiếp ngắt lời, “Đây là nguyện vọng 17 tuổi của tớ.”

Anh đã bị tâm lý xấu hổ chiếm lấy và đi lạc đường. Tình yêu sinh ra trong ô uế. Bên bờ vực, ngày đêm mong mỏi ánh mắt cô nhìn anh.

Thư Hương Nồng không hiểu, nhưng nhận ra rằng đây không phải là một trò đùa. Thẩm Quan Trì hiếm khi bộc lộ điều mình muốn một cách thẳng thắn, vì vậy sẽ có những bất ngờ và sốc.

"Đương nhiên, cậu có thể từ chối tớ."

Thẩm Quan Trì lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa. Khoảng cách giữa hai người bị xã cách.

"Nhưng nếu như cậu cùng họ hẹn hò, tương lai đừng tìm tớ nữa."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thư Hương Nồng: Này, cậu uy hϊếp tớ

Chương 32-Đêm ba mươi

Đường Vân và Chu Thanh Thủy cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật, khách sạn chỉ đơn giản đặt một vài bàn. Khi người thân, bạn bè, đồng nghiệp đến đều than thở vì hai gia đình gần nhau. Thật khó có.

Trong suốt thời gian đó, không thể tránh khỏi những lời khen ngợi Thư Hương Nồng và Thẩm Quan Trì vì "Em hiện tại lớn rồi" và "Thật tuấn tú" đủ các loại tán dương.

Thư Hương Nồng đã không nói chuyện với Thẩm Quan Trì trong vài ngày, nhưng thỉnh thoảng chạy đến và liếc nhìn anh. Cô chưa bao giờ hiểu tại sao Thẩm Quan Trì lại nói như vậy!