Edit: Tịchh.
Beta:
Giống như bố mẹ cô, coi thường công việc hàng ngày của cô và coi thường nhóm bạn của cô không?
Tưởng cô không làm ăn, chỉ biết đi chơi tɧác ɭoạи?
Ah.
Hãy coi anh là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học ... Hầu hết các bạn đều nghĩ như vậy!
Khi cô đoán được như vậy, sự ghen tuông đã chôn chặt trong thời thơ ấu của cô càng thêm lên men. bực bội. Cho nên vào ngày trở lại trường học, cô không thể không trực tiếp chạy tới Thẩm Quan Trì chất vấn.
Khi cô đi ra ngoài, Đường Vân gọi điện hỏi cô có việc gấp không, nhưng cô không trả lời.
Với những bước chân nặng nề, lao đến cửa phòng của anh và đóng sầm nó lại——
"Thẩm Quan Trì"
"Thẩm Quan Trì, nói cho tớ biết rõ ràng! Ngày hôm đó, ý của cậu là gì, tớ thực sự ..."
Cô bế tắc, đèn cửa phòng không bật, một mùi ẩm ướt chìm trong bóng tối, trước mặt cô là một bộ ngực đỏ bừng, xương xẩu trượt theo giọt nước. Dọc theo da bụng, lan rộng và rớt xuống...
Thẩm Quan Trì chậm rãi sững sờ: "..."
Thư Hương Nồng cứng đờ. "..."
Thời gian dường như đứng yên.
Sau đó, Thư Hương Nồng thì thầm " Nha!", Dùng hai tay ôm lấy mặt. Trong đầu như có sấm sét, toàn thân run lên.
Có vẻ là một lúc sau.
Cô không biết, bởi vì toàn bộ dây thần kinh đã bị tê liệt bởi những gì cô nhìn thấy. Sự xấu hổ của Thư Hương Nồng khiến mặt anh nóng bừng.
Nắm lấy cổ tay cô bằng một tay và kéo bàn tay khỏi mặt cô. Lòng bàn tay rất nóng, thiêu đốt làn da mỏng manh của cô như bị bỏng.
Lông mi của cô rung lên. Đập vào mắt là một đôi mắt đen láy trước mặt.
" Tìm tớ có chuyện gì, gấp gáp như vậy."
Thẩm Quan Trì vừa mặc xong quần áo, giọng nói bình thản, nhưng lỗ tai cũng đỏ bừng.
Thư Hương Nồng mím chặt miệng, né tránh ánh mắt của anh.
Trong lòng vốn có một cảm giác tức giận và nóng nảy, nhưng bây giờ đã bị xáo trộn. Trong lòng bối rối không gì sánh được, nén giận và vòng qua sân.
Cô cứng rắn liếc anh một cái: "Bây giờ, tớ không muốn nói nữa! Rời đi..."
Giả vờ lặng lẽ buông một câu lẩm bẩm để thể hiện rằng mình vẫn tự nhiên như mọi khi: "Thật sự là, sao không khóa cửa ..."
Cô quay lại thật nhanh, cuối tóc cuốn lấy cánh tay anh.
Không có một bóng người nào.
Thẩm Quan Trì đứng một lúc, sau đó buông hơi thở bị chặn lại bởi sự sợ hãi trong l*иg ngực, và ngồi trở lại trên giường.
Bộ quần áo và quần tây đã nguệch ngoạc, hàng cúc chỉ cài hờ, bộ ngực buông thõng, thắt lưng chưa đóng.
Chỉ sau khi tắm rửa xong trở về phòng thay quần áo, không ngờ Thư Hương Nồng cứ như vậy đẩy cửa như thế này ...
Thẩm Quan Trì sau đó đưa lòng bàn tay lên và ngửi thấy mùi thoang thoảng còn sót lại trên da cổ tay của cô gái phía trên.
Thư Hương Nồng vội vàng trở về phòng, nhét cả người vào chăn bông. Che mặt mạnh mẽ bằng một chiếc gối. Trái tim đang hét lên:
Aaa………
Thật là quá xấu hổ! !
Ah ah ah ah ah ah ah.
Cô dùng sức úp mặt vào gối thật mạnh.
Trước đó thỉnh thoảng từng bắt gặp Thẩm Quan Trì thay quần áo, nhưng đó chưa bao giờ là cảnh nóng như vậy.
Cô dừng lại, sự chú ý của cô lại quay về bức ảnh vừa rồi ... Sau khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ "Thì ra con trai trông như thế này", cô lập tức nổ tung đầu!
Muốn cái gì, muốn cái gì? !
Đó là Thẩm Quan Trì! ! !
Đó là Thẩm Quan Trì!
"Aaaaaa………………"
Làm thế nào có thể có một ý tưởng bẩn thỉu như vậy.
Thư Hương Nồng trùm chăn bông và lăn lộn cáu kỉnh trên giường, chửi rủa "F**k".
Nghĩ đến việc phải buổi chiều cùng anh di chuyển ra bến ga, quả thật xấu hổ.
Aaaaa………………
Thư Hương Nồng lăn lộn trên giường một hồi, sau đó nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi xem qua lọ thuốc nhỏ mắt trong ngăn kéo. Nhỏ vài giọt vào mắt trái và mắt phải.
Trước khi kim mọc ra ~
Vào buổi chiều, trong hàng loạt lời thúc giục "thu dọn đồ đạc và ra ngoài nhanh chóng" của Đường Vân, Thư Hương Nồng loanh quanh và thu dọn vali của mình mà không muốn đối mặt với anh.
Đường Vân nói về việc trở về nhà, cô vẫn chuẩn bị một túi lớn trái cây và thịt bò cho Thư Hương Nồng.
"Lần này phải đến nghỉ đông mới trở lại được à?"
Thư Hương Nồng lơ đễnh đáp, "Ừ".
Đường Vân lấy ra một miếng thịt bò khác, nhét vào trong vali của cô: "Cái này là cho Quan Trì, lúc đi học nhớ đưa cho cậu ấy."
Thư Tương Tư khóe mắt lập tức cứng đờ, "ừ ~~"
Thấy cô sờ sờ tóc tai khuôn mặt rất mất tự nhiên, Đường Vân nói: "Sao vậy? Vẻ mặt chột dạ. Cùng với Quan Trì cãi nhau?"
"Không có ~" Thư Hương Nồng gắp thịt ăn xong, bước đi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Con có thể cùng cậu ấy làm cái gì, một người thần bí làm người khác phát bực."
“Chậc chậc, sao có thể nói chuyện người ta như vậy?” Đường Vân thu dọn quần áo giúp vô “ Cậu ấy từ nhỏ không có cha không mẹ, tự lực cánh sinh, vẫn luôn chăm sóc con rất tốt. Con không nên bắt nạt cậu ấy. Nếu con có lương tâm, đối tốt với cậu ấy một chút. "
Tất nhiên cô biết thân thế của Thẩm Quan Trì, vì vậy Thư Hương Nồng cảm thấy có chút áy náy về sự đánh giá vừa rồi. "Ồ, con biết rồi. Nhớ kỹ tới trường học liền đưa cho cậu ấy, yên tâm đi không quên được."
Thu dọn vali và đi ra ngoài, Thư Hương Nồng nhìn thấy Thẩm Quan Trì đang đứng đợi bên cửa sổ ở góc cầu thang.
Nhiệt độ hạ xuống trong hai ngày.
Anh mặc một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu, quần tây sẫm màu và giày đen trắng. Một điếu thuốc được châm giữa những ngón tay anh, và cánh tay đặt trên bệ cửa sổ.
Nghe thấy tiếng cô đi ra ngoài, nhìn sang, dùng ngón tay bóp tắt tàn thuốc ra.
Biểu hiện của anh khá thờ ơ.
Thư Hương Nồng tự nhiên hơn một chút, nhìn chằm chằm cầu thang không liếc mắt một cái, đi tới, "Đi thôi! Tớ chuẩn bị xong rồi..."
Cô bỏ vali và bước xuống. Nghe giọng anh cất lên.