Chương 5: Chỉ biết bám váy con gái

Editor: Iris

Beta: Dâu

----

Khai giảng lên năm thứ ba, Thẩm Quan Trì và Thư Hương Nồng được xếp chung ban, cùng cô trước sau bàn.

Thư Hương Nồng được vinh danh là hoa khôi lớp, ngày nào cũng chăm chỉ kéo gần quan hệ của anh với bạn bè cùng lớp, nhưng học sinh chuyển tới nhiều ít cũng sẽ gặp rắc rối.

Mấy nam sinh có gia cảnh tốt rất ghét Thẩm Quan Trì vì ghen tị với anh.

Sau khi tan học Thư Hương Nồng ghé vào lan can trên hành lang làm bài tập, định chờ Thẩm Quan Trì trực nhật xong rồi về chung, làm được một nửa thì trong phòng học truyền đến tiếng bàn ghế va đập, cô bỏ bút xuống đi đến đẩy cửa ra.

Năm nam sinh đang vây đánh Thẩm Quan Trì, trên chiếc áo trắng của anh đã dính một vài vết máu.

Thư Hương Nồng đứng ngây người, cạnh chân cô vừa vặn có một cái thùng rác.

“Rầm!”

Một nam sinh ngẩng đầu lên bị chiếc thùng rác phang thẳng vào mặt, giấy vụn, bụi đất, vỏ trái cây vương vãi khắp nơi —— “Ai cho các cậu bắt nạt Thẩm Quan Trì! Tránh ra cho tôi!”

Thấy nam sinh cầm đầu bị chọi, lúc này bọn họ mới chú ý tới Thư Hương Nồng đang tức giận đứng ngoài cửa.

Ngày thường bọn họ tìm cách lấy lòng cô thì cô hờ hững, bây giờ, cô lại ra mặt bảo vệ cho một học sinh mới chuyển đến! Năm người kia tức đến trừng to mắt.

Sức của Thư Hương Nồng yếu, nhưng từ nhỏ cô đã được nuông chiều, tính tình cũng không phải dạng mềm mỏng gì. Cô xắn tay áo vớ lấy cây chổi.

“Các cậu mà đυ.ng tới cậu ấy lần nữa thì tôi sẽ nói cho bố mẹ, để các cậu lên không được sơ trung!”

Đám nam sinh nghe vậy thì mới hùng hổ tản ra, cầm cái cặp đầy bụi, vừa đi ra khỏi phòng học vừa tuôn những lời khó nghe.

“Hừ, chỉ biết bám váy con gái!”

“Yếu ớt.”

“Lêu lêu lêu ——”

Thư Hương Nồng vội quỳ xuống đỡ anh dậy, nhìn vệt máu trên áo anh, tay nhỏ run run. “Thẩm, Thẩm Quan Trì cậu có sao không? Có đau không?”

Nhưng Thẩm Quan Trì không muốn cô đỡ.

Anh tự ngồi dậy, không rên một tiếng thậm chí không nhìn cô lấy một lần, rời khỏi phòng học. Thư Hương Nồng ngồi ở trong đống giấy vụn, khoé mắt hồng hồng, nhưng rất nhanh cái người vừa mới đi kia lại quay về.

Cô ngẩng đầu, mũi còn đang sụt sịt.

Thẩm Quan Trì ném cái cặp qua một bên, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt đen kịt.

“Lần sau có gặp những chuyện như vầy thì đừng đυ.ng vào. Lỡ bọn họ đánh luôn cả cậu thì sao. Tớ không bảo vệ cậu được.”

Thư Hương Nồng vội lau nước mắt, gật gật đầu.

Ở cửa sau trường học, có một bà cụ bán xiên nướng đựng trong bát sứ. Trong không khí thoang thoảng mùi xiên nướng mê người. Thư Hương Nồng cố nhịn, đi tới một tiệm tạp hoá mua hai cây kẹo.

Bởi vì Thẩm Quan Trì không ăn được cay.

Cạnh cổng trường có một cái bồn rửa mặt. Thẩm Quan Trì vặn vòi nước, rửa sạch vết máu trên quần áo, cầm ở trong tay. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Từ xa đã nhìn thấy Thư Hương Nồng đeo chiếc cặp hoạt hình, đứng cạnh quầy bán xiên nướng nhìn người khác ăn, nuốt nước bọt.

Nhìn bóng anh bị mặt trời kéo dài trên con đường nhỏ, cô quay đầu lại, mỉm cười. Ánh hoàng hôn rọi xuống chiếc má lúm đồng tiền của cô.

“Thẩm Quan Trì!” Cô gọi to tên anh như một đứa trẻ, cả người tràn đầy sức sống.

Lúc sau lại ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên Thư Hương Nồng nhìn thấy đằng sau chiếc áo đồng phục con trai còn mặc áo sơ mi trắng. Sẽ thật tuyệt nếu những nam sinh khác trong lớp đều cài khuy áo.

Hảo cảm của cô với anh tăng lên một bậc, đi lại đưa cho anh cây kẹo. “Thẩm Quan Trì, cậu còn đau không?”

Thẩm Quan Trì vốn không muốn đáp, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm mãi, lườm cô một phát rồi mới nói: “Không sao.”

“Nếu họ còn dám khi dễ cậu thì cậu cứ nói bà nội mình là giáo viên cấp ba, bọn họ sẽ không dám làm gì cậu nữa đâu.”

Nói một trận, anh mới ừ một tiếng. Chẳng biết là có nghe lọt tai câu nào không.

Hoàng hôn dừng ở con sông nhỏ bên đường, bóng hai người chồng lên nhau rơi vào bụi cỏ đuôi chó, bước chân song song đi về nhà.

“Lúc về đừng nói chuyện hôm nay.”

“Tại sao! Không nói cho bố mẹ biết thì làm sao mà trừng trị mất tên xấu xa đó được chứ!”

Thẩm Quan Trì: “Không cần nói là được.”

Dù không hiểu vì sao, nhưng Thư Hương Nồng vẫn đồng ý.

Anh đẹp trai anh có quyền.

Cô thích nghe anh nói, cũng nguyện ý nghe anh nói.

Học sinh tiểu học cũng có học sinh tiểu học giang hồ.

Thư Hương Nồng là con giáo viên, xinh xắn, thành tích lại tốt, tính cách thoải mái, bạn bè cũng nhiều, các hoạt động vui chơi của trường thường có mặt cô, độ nổi tiếng ở trường không nhỏ. Truyền thuyết về cô cũng chưa chấm dứt. Nhưng từ khi Thẩm Quan Trì chuyển đến, tất cả tin đồn đều được đẩy lên một tầm cao mới.

Kể từ hôm đó, câu chuyện về cô và Thẩm Quan Trì được lan truyền rộng rãi.

Có người nói hai người bọn họ thay đồ chung phòng, uống cùng một ly nước và ăn chung đồ ăn, thậm chí Thẩm Quan Trì còn thò tay vào váy Thư Hương Nồng.

Mà mấy nam sinh kia thấy Thư Hương Nồng cả ngày cứ bám lấy Thẩm Quan Trì, mà càng dặm mắm thêm muối.

Qua lần đó Thư Hương Nồng chưa từng gặp Thẩm Quan Trì và đám người đó đánh nhau, mỗi lần Thẩm Quan Trì trực nhật hoặc về trễ, anh đều không cho cô chờ ở phòng học. Cô thì không muốn về một mình nên chỉ có thể chờ anh ở cổng trường.

Mà mỗi lần Thẩm Quan Trì đi ra trên người ít nhiều sẽ có một vài vết bầm, cô cùng anh đi rửa sạch bụi bẩn và những vết máu thi thoảng dính trên quần áo, rồi cả hai đi về chung, khi về nhà thì giúp anh giữ bí mật.

Thẳng đến buổi chiều hôm thi giữa kỳ, Thư Hương Nồng nhìn vạt áo nhuộm đầy máu của Thẩm Quan Trì, môi cũng rách, nước mắt cô rơi lã chã.

“Sao lại thành ra thế này?” Cô run run, dùng khăn tay xoa xoa miệng Thẩm Quan Trì. “Cậu lại chảy máu, còn nhiều như vậy, hức… Thẩm Quan Trì, rất đau phải không?”

Thẩm Quan Trì đẩy tay cô ra, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, “Đừng khóc. Tớ không đau.”

“Sao lại không đau được… Cậu chờ ở đây, tớ đi tìm bọn họ tính sổ!” Thư Hương Nồng mới đi được một bước, tay đã bị anh kéo lại.

“Cậu kéo tớ làm gì!” Cô nóng nảy, dùng sức mà giãy dụa, “Cậu buông tớ ra, buông ra!”

Thẩm Căng Trì bị đẩy cho lảo đảo, anh cau mày: “Tớ không cần cậu bảo vệ! Đừng quản chuyện của tớ…”

Thư Hương Nồng đang tức giận thì bị hơi thở trầm thấp của anh trấn trụ. Động tác yếu xuống, ánh mắt ngập nước nhìn anh, sợ anh phát cáu.

“Trời sắp mưa rồi, về thôi.”