Chương 4: Đêm hoa oải hương

Edit: Chè Me, Đóm, Vân Linh Nhược Vũ.

Beta: Dâu

"A---"

Thư Hương Nồng ngáp một hơi dài, thức dậy trên tấm chiếu mát.

Chiếc quạt trên đỉnh đầu đang quay, ánh nắng chiều chói chang bên ngoài ô cửa sổ. Tiếng ve sầu truyền vào tai như từng đợt sóng.

Cô rời khỏi chiếu trúc đã ướt đẫm mồ hôi. Cô xuống giường, đi dép lê đến phòng khách. Bố mẹ ngồi trên ghế sofa đang nói chuyện buổi tối nên tiếp đãi giáo sư Chu và con trai cô ấy ở nhà bên.

Một tháng trước, một trận động đất nghiêm trọng đã xảy ra dọc theo bờ biển của thành phố Thanh Châu.

Bản tin tức đó đã được phát nhiều ngày.

Thậm chí người dẫn chương trình cũng nghẹn ngào.

Trường trung học cơ sở số 3 Nhâm giáo, nơi giáo viên giảng dạy, đã tổ chức gây quỹ cho tất cả phụ huynh.

Cô vốn định đi đóng góp một phần của mình nhưng vì băn khoăn không biết có nên đập vỡ con heo yêu quý hay không nên cô đã bỏ lỡ cơ hội. Khi cô đã quyết định xong thì việc gây quỹ đã kết thúc ...

Cô rất tiếc nuối vì mình đã không đóng góp được.

Hai ngày sau giáo sư Chu nhà cạnh bên mang theo đứa con trai từ Thanh Châu tới.

Lúc này, Đường Vân cùng Thư Triển đang bàn luận với nhau về khẩu vị của người Thanh Châu. Người ta nói rằng người dân ở đó có khẩu vị nhẹ và không ăn cay. Người dân ở đây vốn không ăn cay thì không vui nên làm thức ăn thanh đạm thực sự rất khó đối với họ.

Thư Hương Nồng lấy một miếng dưa hấu trên bàn, gác chân lên ghế ngồi ăn. Ăn được một nửa thì dừng lại, nhân lúc bố mẹ không chú ý cô đã bỏ dưa hấu sang một bên mà chuồn mất.

Nhà bọn họ ở khu nhà dành cho giáo viên của trường cấp 2. Quan hệ giữa những người hàng xóm rất đơn giản.

Khi về già giáo sư Chu nhà bên cạnh không muốn bật quạt nên hay mở cửa sổ. Cũng giống như hai hôm trước, Thư Hương Nồng ở ngoài cửa sổ nhìn trộm vào bên trong------

Phòng khách không có ánh đèn.

Cậu bé kia đang ngồi ngẩn ngơ ở đó như cũ, nhìn không có tinh thần.

Anh mặc một chiếc áo phông đen và đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng có cuốn trên cánh tay. Có thể anh từ Giang Nam đến bởi vì anh có làn da trắng và dáng vẻ thanh tú.

Dáng hình anh hình như có chút đẹp mắt...

Thư Hương Nồng nghĩ.

Với một sự thôi thúc táo bạo, cô lấy hết can đảm để đi vào. Dường như anh phát hiện ra cô nên anh hơi lùi lại nhưng sau khi nhìn thấy bóng cô trên mặt đất, anh không khỏi tò mò quay lại.

"Chào, xin chào." Tim của Thư Hương Nồng đạp có chút nhanh. " Cậu có thể cùng tớ làm bạn được không?"

Anh phớt lờ.

Thư Hương Nồng cũng không phải người da mặt mỏng nên nếu thất bại mà bỏ cuộc thì không phải phong cách của cô.

Cho nên cô ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của anh. Đuôi tóc buông thõng xuống cái cổ mũm mĩm của anh. Ánh mắt cô chớp liên tục, cô tiếp tục kiên nhẫn nói chuyện với anh.

"Cả ngày cậu ngồi như vậy mà không nói chuyện sao?"

"Cậu không cảm thấy nóng sao?"

"Cậu có muốn ăn kem không? Tớ rủ cậu đi đến cổng trường tớ ăn."

Lông mày cô nhếch lên: "Cậu không muốn nói chuyện , là không muốn nói với tớ sao?"

Anh vẫn như cũ không trả lời.

Thư Hương Nồng thất vọng, bĩu môi một cái.

Cô đứng lên, ngón tay ngoáy lỗ tai nhìn xung quanh nhà của giáo sư Chu, đây là một ngôi nhà tao nhã sạch sẽ và có rất nhiều sách nhưng là nhà của người già nên không muốn mở đèn khiến cho căn nhà yên tĩnh, u ám.

Cô không thích cảm giác này nên cô không muốn đến nhà này chơi.

Thư Hương Nồng nhớ ra việc chính, vội vàng lấy một cuộn tiền lẻ lớn đã chuẩn bị trước từ trong túi ra đưa cho cậu: "Tớ muốn quyên góp tiền cho Thanh Châu, nhưng không kịp. Vì cậu đến từ Thanh Châu nên tớ sẽ quyên góp cho cậu!"

Rốt cục anh cũng phản ứng, thân run nhẹ, từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt chạm nhau, Thư Hương Nồng rùng mình.

Anh có đôi mắt đen sâu thẳm, mang theo độ ấm và tĩnh lặng, bị anh nhìn cả người có cảm giác lạnh lẽo như mùa đông. Gương mặt thanh tú nhưng khiến người khác kính nể.

Làm cô nhớ đến vị hiệu phó nghiêm khắc ở trường.

Thư Hương Nồng lùi lại một bước, nhưng ngay sau đó lại dừng lại - đôi mắt lạnh lùng này đang âm thầm khóc.

“Cậu, sao cậu lại khóc? Tớ ... cậu đừng khóc!"

Thư Hương Nồng sợ tới luống cuống.

Khi Thư Hương Nồng về nhà, Thư Triển và Đường Vân vẫn còn đang thở dài về Thanh Châu, cô không dám để họ biết cô đã làm cho đứa trẻ nhà bên cạnh khóc, vì vậy liền nhanh chân lẻn vào phòng của mình. Cô lôi hết đồ chơi mẹ đã cất gọn giúp mình trong tủ quần áo tủ ra, ném khắp sàn nhà, rồi chọn ra những món dễ cầm và vui mắt, giấu chúng dưới váy.

Lén lút quay lại nhà hàng xóm.

Anh đã không khóc nữa, đang dựa vào tường nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ gì.

Cô lặng lẽ đặt món đồ chơi cạnh chân anh liền lùi lại.

"Cậu đừng buồn."

Cô nhìn ra cửa và nói với cậu: "Bữa sau cậu đến nhà tớ nhé? Nhưng đừng ăn thịt kho tàu, mẹ tớ nấu rất không ngon, cậu phải ăn của bố tớ. Nhưng cậu đừng lo, đến lúc đó tớ sẽ giúp cậu chọn. Nhớ ăn cái nào tớ gắp, còn lại ngàn vạn lần đừng gắp nha. "

Cô phất tay nói: "Đi thôi", nhưng khi ra đến cửa, cô quay đầu lại thấy anh vẫn không để ý đến mình.

Thư Hương Nồng thất vọng thở dài.

Đây là lần đầu tiên có một chàng trai phớt lờ cô.

Bình thường người nào cũng giống như chó pug vây quanh cô.

-

Buổi tối Đường Vân và Thư Triển nấu một bàn đồ ăn dễ tiêu.

Anh ngồi đó, không nói chuyện cũng không ăn, người lớn dỗ dành như thế nào cũng không hé một lời. Thư Hương Nồng cả buổi đều chú ý tới anh, cho dù đối phương không cảm kích nhưng cô vẫn ân cần săn sóc, gắp cho anh những món ăn mà cô thích.

"Cậu ăn một ít măng đi, không cay."

"Với thịt con cá chuối này."

Bà Chu ân cần xoa đầu cô: “ Mèo lười hiểu chuyện nha, năm nay con chín tuổi rồi sao?"

“Không phải, tháng tám con bé mới tròn tám tuổi, ít hơn Quan Trì mười ngày.” Đường Vân quay đầu lại lớn tiếng nói với Thư Hương Nồng:

“Con mèo lười, nếu anh không muốn ăn, con cùng anh ra ghế sofa bật quạt rồi chơi. Một lúc nữa đói bụng rồi hai đứa vào ăn. "

“ Vâng!” Cô vui vẻ đồng ý.

Nhóm người lớn nói chuyện thời sự, Thư Hương Nồng ngồi với anh trên ghế sofa. Lấy cho anh đồ ăn vặt, nước ngọt và bật quạt điện quay vào chỗ hai người ngồi.

Phần đuôi tóc đôi của Thu Hương Nồng bị thổi bay lên phất phới trên vai. Bởi vì anh sắp tới, trước bữa cơm, cô đặc biệt chải đầu, thay váy mới, ngắm gương rất lâu.

Anh mặc kệ cô xoay tới xoay lui, cô cũng không tức giận, như trước sẵn sàng cùng anh trò chuyện.

"Họ không chết, họ chỉ bước ra khỏi thời gian, thật đấy."

Khi cô nói điều này, mắt anh chuyển động, Thư Hương Nồng liền trở nên căng thẳng.

"Mẹ tớ nói, mỗi người sinh ra ai cũng có đồng hồ đếm ngược. Cô chú chỉ là đến mốc thời gian đó liền đi nghỉ ngơi. Mọi người đều phải nghỉ ngơi, nhưng việc cuối cùng họ làm trước khi nghỉ ngơi thì lại khác nhau. Cô chú gặp là động đất, những người khác gặp tai nạn xe hơi hoặc bị ốm. Mọi người không giống nhau ... "

Đây là lần đầu tiên sau vài ngày anh nhìn thẳng vào cô.

Thư Hương Nồng lập tức vui mừng.

"Cậu chờ tớ một chút."

Thư Hương Nồng đứng dậy, đi tới bàn làm việc của mẹ cầm giáo án lên, chậm rãi đọc một đoạn văn trong đó.

"Lâm Ngữ Ðường từng nói: "Con người buồn là vì họ nhìn chưa đủ xa". Ông ấy cũng từng nói: “Một người có thể ngắm ánh trăng tất nhiên đã gặp vô số lần hoàng hôn. Dù gió có mạnh đến đâu..."

Thư Hương Nồng cảm thấy mình không hiểu nó cho lắm, nhưng anh bên cạnh trông có vẻ hiểu, còn ngồi suy ngẫm về nó.

Cô đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ.

Ôi, cô may mắn thế sao? Một người vừa đẹp trai vừa thông minh là hàng xóm của cô, vậy sau này mỗi ngày mình đều gặp được anh rồi.

Cô lén cười.

Trái tim bỗng chốc đập mạnh.

---

Nhờ ba mẹ và cô Chu, mỗi ngày Thư Hương Nồng đều được gặp cậu bé sinh sớm hơn mình mười mấy ngày này.

Đứng trên lầu ngắm trăng, cô còn la những đứa nhóc chơi gần anh, không để anh đờ người. Trong đám trẻ con lem luốc, anh luôn là người đặc biệt, sạch sẽ ngăn nắp, trên người luôn có mùi thơm thoang thoảng.

Thỉnh thoảng, anh sẽ nhìn cô khi nói chuyện.

Muốn anh nhìn mình không biết từ lúc nào đã trở thành điền mà mỗi ngày Thư Hương Nồng đều mong chờ.

Mùa hè này sinh nhật không còn quan trọng nữa.

Ngay cả tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ cũng không còn đáng ghét như lúc trước. Kem rất ngọt và mát, mỗi ngày cô đều mua hai cây, tặng một cây cho cậu hàng xóm sát vách.

"Nếu cậu không ăn nó sẽ chảy hết đấy!"

Anh thật sự nhìn nó tan, nhất quyết không chịu ăn.

Trái tim cô lần nữa đập mạnh, cô rất thích dáng vẻ lạnh nhạt của anh. Mặc dù anh rất gầy, cũng không cao bằng các nam sinh khác, nhưng trông rất đặc biệt.

Tất cả bạn học khác đều vây quanh cô lấy lòng, chỉ có chàng trai này luôn mang vẻ hờ hững.

Thậm chí anh từng biểu hiện vẻ thiếu kiên nhẫn ra mặt.

Đầu năm nay chó liếʍ (*) không được thịnh hành.

(*) Chó liếʍ"舔狗" : Ðây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ để theo đuổi.

Thư Hương Nồng cũng không biết mình là chó liếʍ, sau khi liếʍ liên tục hơn một tháng, trước ngày tựu trường một ngày, cô nhận được món quà đầu tiên.

Hai nhà cùng nhau ăn cơm tối, sau khi ăn xong thì hai đứa trẻ lên phòng.

Nam sinh cầm cây bút chì trên bàn, chậm rãi viết đúng ba chữ lên vở:

"Cậu viết sai."

Thư Hương Nồng nóng lòng dùng bút gạch chữ cuối cùng, viết lại: “Hãy cầm cái này thật cẩn thận”

Anh lặng lẽ nhìn cô: "Thẩm Quan Trì, tên tớ."

Thư Hương Nồng sững người một giây, sau đó khó tin đáp: "...Cậu, cuối cùng cậu chịu nói chuyện với tớ rồi!" Cô cười lên, lộ ra lai lúm đồng tiền xinh xắn: "Suýt chút nữa tớ tưởng cậu là người câm rồi đấy!"

Thư Hương Nồng lấy bút chì trong tay cậu ấy, nhanh chóng viết xuống mấy chữ cẩu thả: "Tớ tên là Thư Hương Nồng!"

Cô chỉ vào chậu oải hương đặt trên bệ cửa sổ: "Hương Nồng trong "Dạ lai hương khai liễu vãng hương hồng" , cha tớ nói thế."

Thẩm Quan Trì nhìn chậu hoa trên cửa sổ.

Thư Hương Nồng hỏi: "Tên tớ hay không?"

Thẩm Quan Trì dừng một giây mới trả lời lạnh nhạt: "Ừm."

Nói xong, cậu cầm bút chì lần nữa, nắn nót viết lại tên của cô dưới những dòng chữ nghệch ngoạc ấy.

Mới đầu Thư Hương Nồng còn nhìn cuốn sổ, nhưng sau đó tầm nhìn đã chuyển dời.

Ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu đôi mi đen dài như cánh bướm đêm, đậu trên mi mắt và làn da trắng nõn.

Thư Hương Nồng hơi ngây ngươi, trong đáy lòng thoáng nảy sinh một ý tưởng to gan...

Hai bóng người chồng lên nhau.

“Chụt”, đôi môi mềm mại của cô chạm vào gò má cậu.

Bút chì đang viết lưu loát trên nền giấy thì dừng lại, lõi bút đột nhiên gãy!

Thẩm Quan Trì sửng sốt, dường như chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra. Thư Hương Nồng rụt cổ cười híp mắt, dùng hai tay che mặt, cô lén thông qua kẽ ngón tay xem phản ứng của cậu.

Trên bệ cửa sổ, hoa oải hương nở những nhụy trắng nho nhỏ, nhánh hoa thấp bị một bàn tay nhỏ bé bẻ gãy.

"Tặng cậu đấy."

Thư Hương Nồng đưa cho Thẩm Quan Trì, là một cành xanh có vài bông hoa trắng.

Thẩm Quan Trì không nhận.

Thư Hương Nồng không phải người chỉ vì bị từ chối một chút sẽ xấu hổ, cô chủ động nhét nó vào cái túi trước ngực cậu: "Cậu nhận đi mà! Được tặng mà còn không biết hưởng!"

Thẩm Quan Trì lấy hoa ra, sau đó đưa lên mũi ngửi. Đôi mắt trong veo thoáng sửng người, ngây ngô nhớ mùi hương này.

"Cậu từng chơi trò gia đình chưa?"

Thẩm Quan Trì ngẩng đầu: "Chưa."

Thư Hương Nồng cười, tới tủ áo của mẹ lấy một cái khăn lụa trắng đội lên đầu: "Vậy tớ sẽ dạy cậu chơi."

"Tớ không biết."

"Đơn giản lắm, chỉ cần đóng giả kết hôn thôi." Cô lấy cà vạt của bố đưa cho cậu: "Cậu đeo cái này trên cổ thì sẽ thành chồng tớ rồi."

Đáng tiếc, trò chơi thất bại. Đã sắp mười giờ đêm, ngày nào Thẩm Quan Trì cũng ngủ vào giờ này.

Thư Hương Nồng thất vọng, chỉ có thể đưa cậu về nhà, bảo với cậu ngày mai đi học cùng mình.

Cô sẽ dậy sớm tới cửa nhà đợi cậu.

Thư Hương Nồng ngồi trước cửa nhà cô Chu. Thẩm Quan Trì tắm xong thì đi ra phòng khách, cậu mặc một bộ đồ ngủ màu sáng, tóc ước nhẹp, làn da trắng nõn.

Thấy cô còn ở đó, cậu hơi bất ngờ.

Thư Hương Nồng lập tức che mặt, chạy đi.

Chỉ để lại một cành oải hương trước cửa.