EDIT: XÙ GEMINI
BETA: Tâm Di
Từ Thạch Dã mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu, đút hai tay vào túi quần, cười híp mắt nhìn cô: "Tớ xem cậu để chân trần có lạnh không."
Anh vỗ nhẹ vào tay cô: "Cậu có muốn mượn chiếc áo lông dài một lúc không?"
“Không cần, toàn mùi khói thuốc!” Thư Hương Nồng khinh bỉ.
“Này.” Ánh mắt Từ Thạch Dã nhìn phía sau lưng cô, khi nghe thấy tiếng “mùi khói thuốc” trên mặt thoáng hiện lên chút thích thú, Thẩm Quan Trì đã cách Thư Hương Nồng vài bước.
Anh ta nói với Thư Hương Nồng: "Cậu ra ngoài chơi một mình mà không gọi cho Triệu Giác Dư hả? Người ta thề sống thề chết theo đuổi cậu một năm trời, Thư lười biếng lòng dạ cậu cũng sắt đá quá đi."
"Các cậu muốn chơi cùng anh ta thì cứ gọi, tôi không quan tâm."
"Thật thẳng thắn! Tớ thật sự khâm phục cậu" Từ Thạch Dã thu ánh mắt nhìn Thẩm Quan Trì, giơ ngón cái chỉ Thư Hương Nồng.
Thư Hương Nồng đang tìm điện thoại trong túi, ngẩng đầu lên: "Cậu biết vậy là được rồi, không cần phải tỏ ra như vậy"
Đằng Việt: "Phải đấy anh Dã, tôi là người như thế nào tôi tự biết. Dù là như vậy cũng không cần khoe khoang thế đâu"
Thư Hương Nồng quay đầu lại, thấy Thẩm Quan Trì đã bỏ đi xa.
Anh bị mấy học sinh ngoan vây xung quanh, đang nói chuyện gì đó.
Thư Hương Nồng làm mặt xấu.
Sau cuộc cãi vã đêm giao thừa không có kết quả, cô vẫn chưa chia tay! Tên khốn này, anh ta đối xử tốt với hàng xóm và đám trẻ trong tòa nhà, đối tốt với bạn cùng lớp với mọi người cũng rất tốt, chỉ có đối xử với cô càng ngày càng lạnh nhạt, thờ ơ, không quan tâm gì đến cô!
Thư Hương Nồng nghĩ đến lại thấy tức! Từ Thạch Dã và Đằng Việt nói cho cô việc chép bài tập của kì nghỉ đông cô cũng không quan tâm.
Cảm giác đó thật khó diễn tả.
Giống như nuôi một con chó lớn, bảo gì nghe nấy, luôn ngoan ngoãn, quan tâm có thừa, nhưng đến một ngày đột nhiên phát hiện nó phản bội mình, thân thiết với người khác.
Cảm giác như bị phản bội và bị bỏ rơi.
Trong nhà trước kia cũng nuôi con Tông Tông, mẹ cô rất thích nó và đối xử với nó rất tốt, cô cũng đã từng xuất hiện cảm giác như thế.
Mặc dù cô không biết tại sao mình lại ghen tị với một con chó.
Đó là cảm giác bị chia sẻ sự yêu thương, quan tâm của mình vốn là dành cho mình lại phải chia cho người khác.
Bữa tiệc tối nay là do bố Từ Thạch Dã tổ chức, mười bảy mười tám người đã đến.
Thoát cái đã đến năm ba cao trung, mọi người ít nhiều có chút không kiềm chế được. Nữ sinh thì đi giày cao gót, tóc uốn xoăn, còn nam sinh thì bắt đầu uống rượu, hút thuốc.
Lúc ngồi xuống, Thư Hương Nồng theo thói quen tìm Thẩm Quan Trì.
Tầm mắt nhìn xuống thấp, đột nhiên bắt gặp đôi chân mảnh mai, trắng nõn. Thẩm Quan Trì sững lại một chút…
Thư Hương Nồng đang tán gẫu cùng mọi người mấy câu, quay đầu lại mới phát hiện Thẩm Quan Trì không biết đã đổi chỗ từ lúc nào. Bây giờ, ngồi bên cạnh cô lại là một nữ sinh khác.
Cô sững sờ!
Không thể tin được giữa nơi đông người, cô lại bị Thẩm Quan Trì ghét bỏ một cách rõ ràng và nghiêm trọng đến vậy?
Thư Hương Nồng lòng như lửa đốt nhưng có đông người nên không có cách nào phát ra. Cô trừng mắt nhìn đâu đó.
“Thư Lười Biếng, cậu có phiền nếu tớ gọi không?” Từ Thạch Dã nhấc điện thoại lên, trên màn hình là cuộc gọi của Triệu Giác Dư.
Thư Hương Nồng không biết rằng Từ Thạch Dã liên tục nhắc đến Triệu Giác Dư một cách bất thường để làm gì, liếc mắt một cái: “Cậu cứ nói tùy ý đi. Cậu luôn hỏi tớ làm cái gì sao?"
“Chậc chậc, cậu không sợ lỡ như ông già nhà cậu không muốn xử lý mà lại gọi người đến làm tổn thương người khác thì sao?" Từ Thạch Dã chế giễu một chút: “Ngoan ngoãn chấp nhận và cư xử dịu dàng một chút đi.”
Đằng Việt muốn cười nhưng không dám cười.
Triệu Giác Dư này khác với những nam sinh khác là phải lòng Thư Hương Nồng, học sinh ba giỏi của lớp bốn, thành tích trong lớp cũng được xếp vào loại cao. Cậu ta tính cách đơn thuần, một lòng một dạ thích Thư Hương Nồng, nhất quyết theo đuổi, không quản đang ở nơi nào, chỉ cần gọi là sẽ có mặt.
Rõ ràng trước đây hồi năm nhất năm hai còn là một người có chút kiêu ngạo.
Đôi khi cô gái Thư Hương Nồng lạnh lùng này không thể tin được.
Từ trước đến giờ thực sự rất tàn nhẫn.
Đa số thời gian thích nhìn từ trên cao, ai cũng khinh thường, thỉnh thoảng tâm trạng tốt sẽ nói chuyện vui vẻ hòa đồng. Tình yêu chưa bao giờ quan trọng với cô ấy
Tình yêu với cô ấy là thấp kém và rẻ tiền.
Trong mắt cô, tình yêu của người khác càng rẻ mạt hơn.
Cô không thích chơi đùa tình cảm, bởi vì tình cảm trong cô quá ít.
Có lẽ so với rất nhiều cô gái khao khát tình yêu, Thư Hương Nồng lại yêu thích tự do, thích trải nghiệm những điều mới mẻ hơn.
Cho dù bạn là người cao quý và cẩn trọng đến đâu.
Muốn có cô.
Đều phải giẫm đạp dưới chân danh dự của mình, bị coi thường!
----------------
Ăn tối xong đi KTV hát, có không khí tiên cảnh, trong phòng không khí nồng nặc mùi khói thuốc và rượu.
Thư Hương Nồng ngồi giữa đám đông nơi náo nhiệt nhất.
Triệu Giác Dư đến nhanh hơn dự kiến.
Một nam sinh to cao gọn gàng, bị trêu chọc, đỏ mặt ngồi xuống chỗ bên cạnh Thư Hương Nồng. Nhưng Thư Hương Nồng chỉ chống cằm, như gượng cười thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh, câu được câu không nói chuyện với anh.
Thẩm Quan Trì ngồi ở ngoài cùng đám người, bên cạnh là Quý Hạ Sơ đang cảm thấy không hợp với bầu không khí.
Quý Hạ Sơ rất ít khi nói chuyện với Thư Hương Nồng và mấy người này, không thích, cũng có chút sợ hãi trước khẩu khí tự tin của Thư Hương Nồng. Nhiều lần gặp mặt cũng đều là do Thẩm Quan Trì ở đây… nên cô mới tới, hi vọng trong lòng nhưng lại không có can đảm để nói ra.
"Lớp trưởng, sao hôm nay cậu lại đến đây chơi vậy? Trông cậu không uống rượu, không hút thuốc lại không ca hát được."
Thẩm Quan Trì nhìn cô, đáp ngắn gọn: "Không có việc gì làm."
"Ồ. Cậu nên làm hết bài tập về nhà của kì nghỉ đông đi."
"Gần xong."
"Thảo nào điểm của cậu tốt như vậy... Mà này, cậu muốn đăng kí vào đại học nào vậy? Tháng sáu là thi rồi."
Câu này thật dài, Thẩm Quan Trì nghe không rõ, nghiêng đầu ghé sát tai lại gần một chút. Quý Hạ Sơ như ngừng thở. Mùi hương trên người Thẩm Quan Trì giống với mùi hương hoa, rất giống mùi nước giặt quần áo…