Chương 41

Edit: Tịchh.

Beta:

Tác giả: Kỷ lục đọc dệt dệt lam

"Đúng vậy, cậu không có không bỏ qua cho tớ, chỉ là chán ghét tớ mà thôi! Che giấu cái gì, nếu không thích tớ thì cứ việc nói thẳng!"

Thư Hương Nồng chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn, càng lớn lên thì sự kiên nhẫn càng ít đi. Vì đối phương không muốn nói chuyện, cô cũng không muốn tiếp tục, vừa nói vừa đi về phía trước.

"Không cần nói chuyện nữa, được rồi! Ai muốn nói chuyện cùng với ngươi! Bí ẩn khiến người khác phát bực... Thiếu cậu, tớ không vượt qua được? Tớ đã nói với cậu rồi Thẩm Quan Trì, nếu như cậu nói tớ sẽ rất vui! Trời lạnh như này không thoải mái chút nào. "

Thẩm Quan Trì bước chân chậm lại. Nhìn thấy Thư Hương Nồng lấy điện thoại di động ra, ở phía sau đang vui vẻ gửi tin nhắn, nói chuyện điện thoại. Lông mi rũ xuống.

Anh nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình. Sự đυ.ng chạm trên da của cô gái từ từ tan biến. Cô ấy quả thực không cần.

Trong vài tháng qua, sự lạnh nhạt của anh dường như chỉ chứng minh một điều: Không có sự tham gia của anh, Thư Hương Nồng cũng vẫn hạnh phúc như vậy. Từ Thạch Dã, Đằng Việt và chàng trai sẽ là bạn trai của cô ấy tối nay, hoặc là những thứ gì khác ...

Một Thẩm Quan Trì có được coi là gì. Có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Là một người bạn bình thường.

Đến tối, trong nhà có người thân không ngủ đủ, Thư Hương Nồng đưa đến cho người thân lớn tuổi của mình, rồi sang nhà Chu giáo sư gia bên cạnh đến ngủ cùng Thẩm Quan Trì.

Đến nhà Chu Thanh Thủy cô quen thuộc giống như nhà mình, cô lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm để tắm rửa. Pháo hoa nổ tung khiến đầu đầy bụi, không rửa cũng khó chịu!

Thẩm Quan Trì cất đi đồ đạc trong phòng ngủ, đi ra đi ngang qua phòng tắm liền liền dừng lại. Cửa không khóa.

Tiếng nước không ngừng phát ra từ khe cửa, và theo động tác tắm rửa mà thay đổi. Cánh cửa dính móc lên trên, treo đồ lót mà cô gái mặc bên trong.

Ánh mắt anh chân động , mặt quay sang hướng khác, anh nắm lấy tay nắm cửa.

"Um."

Cửa đã được khóa một cách yên lặng.

Khung cảnh kiều diễm bị đóng lại, người bên trong cũng không biết gì.

Đồng hồ trên tường đang chỉ về hướng rạng sáng, trong phòng có tiếng chuyển động nhẹ của kim đồng hồ. Trà trên bàn đã nguội, nước trà nâu nhạt thoang thoảng trong chén sứ.

Thẩm Quan Trì đóng cửa ban công và đứng ở bên ngoài hút thuốc.

Gió lạnh mùa đông của tháng mười hai khiến da đầu tỉnh táo nhất thời. Anh chậm rãi hút xong liền đứng một hồi, chậm rãi suy nghĩ cái gì, nhìn xem đồng hồ thời gian không sai biệt lắm liền trở lại phòng khách, nhưng lại khẽ giật mình.

"Sao cậu hút thuốc lâu như vậy? Cậu đứng đó không lạnh à?"

Thư Hương Nồng ngồi trên ghế sô pha bọc chăn bông, xem TV, chú ý đến chuyển động của ban công và liếc nhìn người đi vào một chút.

Thẩm Quan Trì sững sờ đứng ở bên cửa, chậm rãi cúi người thả ra ngón tay. Nhìn thấy Thư Hương Nồng đang nép mình trong chiếc chăn bông của chính mình, trông thật thoải mái và tự tin, quần áo mỏng và rộng, bên ngoài khoác áo khoác ngoài.

“ Cậu nhìn tớ chằm chằm làm gì?” Thư Hương Nồng vừa ăn vừa nhìn anh, lâu lâu không thấy trả lời liền có thêm dũng khí, giọng nói có chút không kiên nhẫn:

“ Tới đây ngồi đi! Đứng như kia là coi thường đó? Cơ thể tớ có mùi thối à? "

".. Không có."

"Không có thì đến đây đi!"

Mái tóc dài ẩm ướt của Thư Hương Nồng, bộ đồ ngủ bằng vải cotton mỏng được phủ bên ngoài chiếc áo khoác mỏng của Thẩm Quan Trì.

Cô chỉ muốn ấm áp, cơ thể quấn lấy chân của cô ngay lập tức, và một bộ quần áo thoải mái với một chút sự trung tính. Hơn nữa, quần áo của Thẩm Quan Trì không có mùi, thậm chí còn sạch hơn của cô.

“Nào, cậu ngồi đây cho ấm, để tớ đi!” Thư Hương Nồng tránh sang một bên, “Nhìn mặt cậu đông lạnh như trái táo đỏ vậy.”

Thẩm Quan Trì vùi đầu vào trầm mặc hai giây, bước đến, quỳ gối và ngồi xuống.

Thư Hương Nồng không quan tâm đến anh. Theo cô, chuyện này không khác mấy năm trước, nên tự nhiên sẽ không để ý đến chuyện khác.

TV ồn ào, rốt cuộc là nửa đêm, không lâu sau 0 giờ, Thư Hương Nồng không mở mắt ra được, ngủ gật, nhìn chằm chằm màn hình TV nói không ra lời.

" Cậu nói cậu, vì sao luôn không nói chuyện, cậu có biết không? ...… Tớ có chút sợ bộ dạng cậu không nói chuyện? Điều đó thực sự nghiêm trọng, khiến ai cũng có chút sợ hãi."

Cô buồn ngủ co quắp trên ghế sô pha, hơi thở dần trở nên ổn định. Thẩm Quan Trì đứng dậy, đem cô ôm vào trong trong phòng của mình, không có lập tức đứng dậy đi ra, nhìn kỹ bộ dạng cô đang ngủ say.

Môi cô như hai cánh hoa thu hải đường, với một liều thuốc độc nhỏ ngọt ngào.

"Đến khi nào thì cậu mới nhận ra rằng tớ cũng là một người đàn ông bình thường. Đừng lại gần tớ nữa."

Trong sáu tháng qua, anh giữ nghiêm ngặt mọi liên lạc trong phạm vi bạn bè. Tuy nhiên, chỉ có bản thân mình biết rằng Thư Hương Nồng vẫn là Thư Hương Nồng, và anh không thể quay lại như đã từng.

Thẩm Quan Trì, anh không thể có ý nghĩ gì về đôi chân của cô, thuần khiết bảo vệ cô nàng thanh mai của mình. Không bao giờ trở lại.

Tắt đèn trong phòng khách, Thẩm Quan Trì nằm trên sô pha nhưng không ngủ được.

Anh buộc mình nhắm mắt lại, không để ý đến những giọt nước chảy ra từ mái tóc của cô gái, và mùi thơm vị sữa còn vương vấn trên chăn.

Cố gắng bỏ qua nó.

Tôn trọng cô.

Chương 24: Đêm thứ hai mươi tư

Màn sương đêm phủ kín đèn giao thông, lung linh sắc màu.

Dưới ánh đèn, Thư Hương Nồng đi ngang qua khu băng ngựa vằn, trên người khoác một chiếc áo len mỏng màu đỏ đậm chất Giáng sinh, váy ngắn màu đen, tất cao đến đầu gối, tay chắp lại, thỉnh thoảng quay đầu lại. Không vui một lần nữa, bĩu môi tiếp tục tiến về phía trước.

Đèn xanh đếm ngược.

Thẩm Quan Trì cùng cô đi về con đường đối diện. Một nhóm bạn học lớp 5 nói chuyện rôm rả và đứng đợi ở cửa khách sạn, Đằng Việt thấy họ đến thì lập tức cười nói:

"Ôi, ai mà xinh thế này! Hóa ra là Thư lười biếng!"

"Kỳ nghỉ đông mới có mấy ngày, trí nhớ liền cho chó ăn à? Cậu nên ăn melatonin."

Thư Hương Nồng ôm cánh tay đùa giỡn Đằng Việt, ánh mắt liếc qua Từ Thạch Dã bên cạnh Đằng Việt.

"Nhìn cái gì? Cậu cũng không nhận ra?"