Edit: Selena Đinh
Beta:
Thư Hương Nồng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó cô cảm thấy Thẩm Quan Trì đang phản bác lại cô.
"Cậu thật sự là........ Sống mà không có một chút cảm nhận gì à? Vui vẻ hay không chẳng lẽ cậu không biết?" Thư Hương Nồng vòng tay ôm lưng Thẩm Quan Trì,
"Thẩm Quan Trì, cậu có thể đừng quá buồn như vậy, thích hay không thích cái gì cậu nói đi.....Hôm nay vốn là muốn cùng cậu chơi, còn cậu lại không cười, khiến mình cũng không biết làm thế nào bây giờ."
Thư Hương Nồng nhẫn nhịn nói,
"Thật sự, có lúc tớ cảm thấy dù một chút tớ cũng không hiểu cậu.... Cậu mấy tháng nay khi đối xử với tớ rất tốt, khi lại đối với tớ lạnh nhạt, tớ thật sự không hiểu."
Nhớ tới tối hôm qua vừa mới ầm ĩ với nhau, cô vẫn kiên nhẫn chống đỡ, dỗ dành: "Cậu không thích điều gì ở tớ, nếu có thể tớ liền sửa...."
Thanh âm nhỏ dần có vẻ hơi thiếu thành ý.
Thẩm Quan Trì dừng lại, trôi qua một giây, nhìn mặt cô. "Thư Hương Nồng."
Vẻ mặt cô chờ đợi phân phó, đôi mắt sáng ngời.
"Đừng cố gẳng hiểu tớ". Cậu nhìn xuống cô, vẻ mặt lãnh đạm, dường như không ai có thể xía vào, "Mặc kệ hiện tại hay sau này, nghe tớ nói, thật sự đủ rồi đấy."
Thư Hương Nồng giật mình tại chỗ, không có tức giận, bởi vì cô nhanh chóng cảm giác được Thẩm Quan Trì lúc này đang thật sự nghiêm túc.
Một chút nóng của ánh nắng buổi chiều đọng lại trên người, ngón tay cô đặt lên cánh môi.
Mờ mịt dõi theo bóng lưng cao gầy của chàng thiếu niên.
Sau khi vào thu, nắng nhạt dần, mưa triền miên.
Thư Hương Nồng cảm nhận được không khí giữa hai người thay đổi đột ngột, nhất là mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quan Trì.
Thẩm Quan Trì dường như càng trầm lặng hơn, sau giờ học trở về thì trên người lúc nào cũng nghe được mùi khói thuốc. Cậu cả ngày chỉ vùi đầu vào học tập, đối với cô không có chút hứng thú nào. Tính cách dường như trưởng thành hơn nhiều.
Hai người bọn họ tuy ngồi cùng bàn, nhưng cả ngày lại không nói với nhau được quá một hai câu.
Cậu vẫn làm những chuyện mà trước đây hay làm, mượn điện thoại của cô, theo dõi bài tập, cuối tuần cùng nhau về nhà, nhưng mỗi lần nói chuyện cậu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. So với các bạn nữ khác trong lớp thì đối xử với cô còn lạnh nhạt hơn.
Thư Hương Nồng bị mất cân bằng một thời gian.
Nhưng dần dần cũng quen.
Cô vẫn còn có Thạch Dã, Đằng Việt cùng Trinh Linh Nhã, trong lớp không thiếu bạn tốt, ngoài lớp càng không nói, đa số là những người theo đuổi cô.
Quan hệ của bọn họ giống như lúc học Cao Nhất, thậm chí so với lúc đó còn nhạt nhòa hơn.
Nhưng Thư Hương Nồng cũng không quá yên lòng.
Loại thay đổi này tựa nhiệt độ không khí năm ngoái, năm nay trở lạnh, cô cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn.
Thẩm Quan Trì vẫn theo bên cô như cũ, ở cạnh nhà cô. Chuyện này dường như mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi.
Cuối kỳ, kết quả kiểm tra của Thư Hương Nồng không tốt lắm, bị cha mẹ dạy dỗ, nhưng cô lại rất không hiểu, vì sao Thẩm Quan Trì lại nhìn giống như rất có lỗi, thần sắc u tối.
Quan hệ của bọn họ lần đầu tiên rơi vào tình cảnh bất hòa như vậy.
Cô cũng không hỏi.
Pháo hoa trên trời nổ tung rộn ràng, năm mới lại tới.
Chu Thanh Thủy mỗi năm đều cùng Thư gia đón lễ Tết, còn có mấy giáo viên quan hệ không tệ sống trong cùng một tòa nhà. Người lớn tụ thành một nhóm ở phòng khách nói chuyện phiếm về chuyện công việc và cuộc sống.
Thư Hương Nồng trộm lấy cái điện thoại hàng pha kè, đi về hướng ban công, quay lưng kéo cánh cửa thủy tinh ở phía sau, bỗng bị dọa cho hết hồn. Trong bóng tối có một đốm lửa nhỏ màu vàng cam, bóng đen cao to thờ ơ dựa vào vách tường, ngón tay kẹp điếu thuốc.
"Thẩm Quan Trì?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Từ một bên sườn mặt, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng bạch của cậu, hai gò má lành lạnh.
"Ừ."
Tiếng nói trầm thấp, lành lạnh như tảng băng trượt qua cổ họng, thanh âm điềm tĩnh.
"Làm tớ sợ muốn chết, tự nhiên lại có cái bóng đen...... Cậu cẩn thận đừng để họ thấy, không lại bị lần lượt từng người mắng."
Thư Hương Nồng liếc nhìn cậu, không giống như hồi trước mà đùa giỡn không kiêng kị gì. Dù sao thì Thẩm Quan Trì hiện tại thật sự có chút cảm giác xa cách. Cô cũng không dám tùy tiện trêu chọc cậu.
"Cảm ơn." Cậu qua loa nói.
Thư Hương Nồng biết điều nằm sấp trên ban công, vui vẻ mà chơi điện thoại của mình, không làm phiền cậu.
Thiếu niên ở phía sau lưng cô, dựa vào tường, thong thả hút thuốc trong bóng đêm.
Thư Hương Nồng cầm máy sát lỗ tai để nghe. Xung quanh yên tĩnh, có thể nghe được giọng nam từ bên trong điện thoại truyền ra "Đã nhận được hoa hồng chưa?".
Thư Hương Nồng cười cười, trả lời đối phương. Đốm lửa nhỏ trong bóng tối mịt mờ bị khói thuốc bao trùm, thật lâu không phát sáng. Thân ảnh người thiếu niên mãi không động đậy, qua mồi hồi mới hỏi
"Cậu đang yêu đương?"
Thư Hương Nồng dùng ngón tay bật màn hình điện thoại
"Vẫn chưa phải."
Cô nhẹ nhàng nói, rõ ràng tâm tình khá tốt.
"Còn đang tìm hiểu?"
"Ừm." Thư Hương Nồng nói rõ
"Còn đang suy nghĩ xem có muốn yêu hay không, dáng vẻ rất đẹp trai ngay thẳng. Vẫn đang cố gắng theo đuổi tớ, dù sao thì vẫn còn nửa năm Cao trung, nếu không thì tớ đồng ý người ta?"
Nói xong, cô cảm thấy có một hơi thở đang tiến tới gần, xoay người bị dọa nhảy dựng.
Thẩm Quan Trì chống tay bên người cô, cúi xuống.
Thư Hương Nồng ở dưới bỗng lờ mờ, bởi vì đã lâu hai người không tiếp xúc gần như vậy. Trong chốc lát có chút không thích ứng.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của thiếu niên đập vào trên mí mắt. Mắt cậu như có như không mà dừng lại trên môi cô, nghiêm túc quan sát, nghiên cứu điều gì đó. Cường thế trong phút chốc.
Thư Hương Nồng không hiểu: "Làm sao vậy......"
Thẩm Quan Trì không trả lời, đứng thẳng lại, tay cầm lấy chiếc bật lửa nhỏ từ lan can sau lưng cô. Cậu vừa thả xuống.
"Không có gì."
"........."
Thư Hương Nồng tim đập thình thịch, nhìn cậu đi vào nhà.
Chiếc áo lông màu đen mỏng phác họa bóng dáng gầy gò, trong không khí còn vương lại hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá.