Editor: Nhung Miêu
Beta: Bé Nhi
Màn đêm yên tĩnh.
Trên ban công phòng khách, Thẩm Quan Trì đứng tựa lưng vào lan can, trầm ngâm nhìn điếu thuốc trên môi. Sau lưng anh lác đác vài ánh sao đêm, chiếu sáng đôi má trắng bệch và u ám của anh, khiến chúng như một vầng sáng yếu ớt giữa bóng đêm bất tận.
Anh xoa các ngón tay vào nhau, nhớ lại đôi môi và cơ thể anh vừa chạm vào ban nãy.
Đối xử tốt với một người, quý trọng những người xung quanh, anh đều làm được. Nhưng yêu ai đó là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới!
Tình yêu luôn kết thúc bằng nỗi đau.
Kết quả thế nào cũng là chia tay.
Hoặc bị vứt bỏ, hoặc phải chia tay.
Nếu sớm đã biết kết quả, yêu thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thẩm Quan Trì hút hết điếu này đến điếu khác, đến tận khi ngửi thấy mùi hắc ín, một sức nóng như thiêu đốt đang dần tiến gần đến ngón tay. Anh cúi xuống nhìn tàn thuốc đang cháy. Tia lửa bập bùng mạnh mẽ giữa các khớp ngón tay.
Anh nhớ lại lúc nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Thư Hương Nồng, chỉ bằng một nửa bàn tay anh ...
Thẩm Quan Trì ngẩng đầu nhả ra một lớp khói mờ ảo.
Có thể là vào buổi chiều ngày hôm đó, anh đã bị cuốn theo cái ham muốn của đàn ông nên mới nảy sinh ý nghĩ như vậy với Thư Hương Nồng.
Đúng vậy.
Chỉ có thể là như vậy.
--
Ánh trăng dần chìm vào màn đêm xám xịt.
Thẩm Quan Trì dập tắt điếu thuốc bước vào phòng, khoanh chân nằm trên ghế sô pha, miễn cưỡng ép mình nhắm mắt lại.
-
Hôm sau trời nắng đẹp. Thư Hương Nồng đã đổi sang một bộ quần áo được kết hợp tuyệt vời: áo lửng phối với quần đùi, mái tóc được cuộn tròn một cách tuỳ ý, dưới chân mang một đôi dép xỏ ngón.
Thẩm Quan Trì cũng thay một chiếc quần đùi, một đôi giày vải trắng mềm mại, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng. Cách ăn mặc đơn giản và sạch sẽ.
"Mau lên, mau lên! Sắp bắt đầu rồi." Thư Hương Nồng vừa ăn kem, vừa quay đầu lại vẫy tay thúc giục.
Thẩm Quan Trì kéo đôi chân dài của mình theo sau.
Hai người cùng bước vào thang máy và lên lầu.
Rạp chiếu phim có rất nhiều máy điều hòa, Thư Hương Nồng không nhịn được nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Quan Trì, bên trong cậu có mặc áσ ɭóŧ không? Tớ lạnh quá!"
Ánh sáng của màn hình lớn trong rạp thay đổi chớp tắt, trong bóng tối mờ mịt, Thư Hương Nồng nhìn thấy ngón tay Thẩm Quan Trì đặt trên cổ áo sơ mi, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo.
Hóa ra bên trong là một chiếc áσ ɭóŧ trắng.
Cô lấy áo mặc vào, vừa đánh vừa xoa: “Ồ, không thể ngờ, người gầy mà vẫn có chút cơ bắp nhỉ!” Trêu anh đến dở khóc dở cười.
Thẩm Quan Trì mặt căng thẳng, cúi tầm mắt xuống, quay mặt đi. Không nhìn tới cô nữa.
Lòng bàn tay mềm mại nhanh chóng rút ra khỏi l*иg ngực anh, mang theo chút hơi ấm tự nhiên của cơ thể, không hề có chút quyến luyến.
Nhìn thấy Thư Hương Nồng đã tập trung xem phim, Thẩm Quan Trì mới ngẩng đầu, bình tĩnh cùng cô xem tiếp. Không có phiền nhiễu gì nữa.
-
Xem phim xong, Thư Hương Nồng rủ theo hai bạn học cấp hai đi công viên nước. Sau khi báo cáo một cách đơn giản với bố mẹ qua điện thoại, cô đã được cho phép - chỉ cần nói mình đi với Thẩm Quan Trì, Đường Vân và Thư Triển sẽ yên tâm, không lo lắng.
Đứng dậy từ hồ bơi âm nhạc, Thư Hương Nồng và Thẩm Quan Trì ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh để ăn uống.
Đường Tiểu Vũ liếc nhìn cửa hàng nhỏ ở đằng kia, nghe nói Thư Hương Nồng khát nước, Thẩm Quan Trì liền đi mua nước. "Nồng Nồng, cậu thực sự không có chút tình cảm với Thẩm Quan Trì sao?"
Nghe được câu này, Thư Hương Nồng dường như bị khoai tây làm mắc nghẹn. "Hả?!"
Đường Tiểu Vũ liếc cô một cái, như không tin: "Thẩm Quan Trì đẹp trai như vậy, thích cậu như vậy, cậu không động lòng sao?"
Thư Hương Nồng quay đầu lại.
Dưới ánh mặt trời, Thẩm Quan Trì mặc một chiếc quần đùi màu đen rộng, dáng cao thon và trắng trẻo. Làn da đẹp hơn hẳn những cô gái đứng cạnh anh.
“Dáng dấp cũng tạm được.” Thư Hương Nồng quay lại, cắn một viên thịt:“Có một chút đẹp trai thôi.”
Đường Tiểu Vũ mặt mày nhăn lại: "Này mà gọi là tạm được?"
Thư Hương Nồng nhún vai, không để ý đến người đang đến gần. “Cho là đẹp trai đi, nhưng tớ không thấy sao cả.” Cô lắc đầu, “Tớ và cậu ấy quá quen thuộc, tớ xem cậu ấy giống như bố của mình vậy”.
Thư Hương Nồng nói một cách nghiêm túc: "Nghĩ đến việc yêu đương với bố là tớ đã muốn nôn rồi !"
Thẩm Quan Trì dừng chân lại.
Đường Tiểu Vũ nhìn thấy Thẩm Quan Trì phía sau Thư Hương Nồng, bật cười: "Quan Trì, Thư Hương Nồng nói nếu cùng cậu yêu đương chắc cô ấy sẽ nôn mất. Haha."
Cô vỗ trán Thư Hương Nồng: "May mà cậu đã nói ra. Quan trì nhà chúng ta vẫn là nam thần đứng nhất năm hai đến năm ba trung học. Đệ nhất mỹ nam vượt qua cả lớp của Lâm Tư Thực!"
Thư Hương Nồng bật cười, "Đúng, đúng, cậu ấy đẹp trai nhất."
Cô vừa nói vừa đùa với Đường Tiểu Vũ, "Sao cậu cứ nói về Thẩm Quan Trì thế? Thú vị đến vậy sao?"
Cô liếc nhìn Thẩm Quan Trì, rồi nhìn Đường Tiểu Vũ, trên mặt nở nụ cười mờ ám: "Nào, hôm nay cho các cậu được là chính mình đấy ."
Đường Tiểu Vũ phủ nhận, nhưng không giấu được hơi đỏ mặt.
Thẩm Quan Trì bóp chặt chai nước suối.
Những giọt nước trên chai làm ướt lòng bàn tay và dọc theo những đầu ngón tay nhợt nhạt chảy xuống.
-
Buổi tối đó, Thư Hương Nồng tạm biệt Đường Tiểu Vũ và Chu An Dương, đi bộ về nhà cùngThẩm Quan Trì. Dù sao nó cũng không xa.
Một giờ sau khi đi ngang qua khu thí nghiệm, Thư Hương Nồng liếc nhìn vào bên trong cổng trường cũ của trường tiểu học, rồi đi tiếp. Chuyện về trường tiểu học cô không nhớ gì nhiều .
Con đường đã được cải tạo cách đây chín năm, nhưng cỏ bên đường vẫn còn đó. Nắng ngả chiều tà, bóng họ rơi xuống một mảng cỏ đuôi chó.
"Ôi, thật thoải mái. Lâu lắm rồi mới chơi vui vẻ như vậy!" Buổi chiều, Thư Hương Nồng xách ba lô nhỏ trên vai, vừa đi vừa vui vẻ quay đầu nhìn lại, "Thẩm Quan Trì, cậu có vui không?"
"Ừm."
"Nói thêm vài câu đi! Cậu không có suy nghĩ gì trong cuộc sống sao?" Thư Hương Nồng nhíu mày. Từ sáng đến giờ, Thẩm Quan Trì hiếm khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Quan Trì đi qua Thư Hương Nồng một cách hờ hững. "Không."