Chương 37

Edit: Thanh Tú

Beta: Nguyễn Tâm

Có lẽ nào tình cảm đã trở nên nguội lạnh? Thư Hương Nồng cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chợt ngửi thấy mùi lạ.

Cô quay mặt lại.

Là chiếc áo phông trắng của Thẩm Quan Trì, vẫn còn vương chút hương thơm nhè nhẹ, cổ áo thơm mùi xà phòng.

-

Thư Hương Nồng hay cáu giận, nhưng cũng hay quên.

Vào đến cửa, cơn tức giận của cô gần như đã nguôi ngoai, giọng điệu hòa hoãn còn chút giận dỗi: "Lát nữa tìm tớ làm bài tập! Buổi chiều trốn học......"

Nói rồi đẩy cửa đi mất.

Thẩm Quan Trì nhìn cô, con ngươi đờ đẫn, cầm chìa khóa mở cửa.

Chu Thanh Thủy đang chuẩn bị giáo án, không nghe thấy tiếng anh ấy trở về.

Thẩm Quan Trì về phòng, đặt túi xuống rồi đóng cửa lại. Anh thả người xuống giường, nằm ngửa hình chữ đại, nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô hồn.

Nhớ lại lúc ăn trưa, ánh mắt hai người con trai nhìn vào Thư Hương Nồng, nghĩ đến lúc cô ấy nói giỡn đi chơi cùng người khác, còn nghĩ đến cô cười đùa những ba phút với Từ Thạch Dã trước khi quay lại phòng học, nhưng không nhìn anh lấy một lần ….

Nghĩ đến đôi môi của cô, chúng thật ẩm ướt và đỏ mọng.

Thư Hương Nồng vốn dĩ khi sinh ra đã có da trắng môi đỏ, giống như là do nhiệt độ cơ thể tăng lên khi đi bộ dưới thời tiết nóng bức, cũng giống như sau khi hôn ai đó một cách nồng nhiệt.

Anh biết tính cách của Thư Hương Nồng, chỉ cần cảm thấy hứng thú thì đều có thể chơi cùng ...

Cuối cùng, tất cả suy nghĩ của anh đều biến thành hình ảnh anh đứng trước tòa nhà dạy học. Ánh nắng chiếu rọi sự cô đơn của anh, khiến anh không thể trốn tránh.

Thẩm Quan Trì không phải là một người trì độn trong tình cảm, anh chỉ không hiểu nên cũng chẳng dám tin tưởng việc đó.

Nhưng anh biết anh không thể nào thích Thư Hương Nồng, cũng như biết rằng Thư Hương Nồng cũng sẽ không thích anh.

Chương 22: Đêm thứ hai mươi hai

Chu Thanh Thủy đang thu dọn bàn trà, Thư Hương Nồng đem bài tập đến: “Bà nội, buổi tối tốt lành! Bà đang dọn bàn ạ, để cháu giúp bà!"

“Không cần đâu Tiểu Nồng, học hành đã mệt lắm rồi, không dễ gì cuối tuần mới được về nhà, cháu nghỉ ngơi đi!”

"Không mệt, không mệt! Mẹ cháu nói người già lưng không tốt, bà nên bớt cúi người thôi, để cháu làm giúp cho.”

Giọng nói yếu ớt truyền qua khe cửa, trước đèn học, Thẩm Quan Trì ngừng viết lại một lúc, Nghe thấy bà nội cười nói: "À, đang đọc sách bên trong", gần như ngay lập tức, cửa phòng bị đẩy ra——

“Thẩm Quan Trì!”

Không khí xung quanh anh dường như bị căng ra, các khớp ngón tay của anh giữ cây bút hơi dùng sức.

Vài cuốn sách rơi trên bàn, chiếc ghế đẩu bị kéo ra, Thư Hương Nồng ngồi xuống, nằm sấp bên cạnh anh. Gần như ngay lập tức, cô tiến lại gần và ngồi sát cạnh anh.

Cho dù họ vừa mới cãi nhau lúc tối.

Thư Hương Nồng mở to hai mắt, nhìn thẳng Thẩm Quan Trì chớp chớp, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, dùng cùi chỏ đâm vào cánh tay của anh một cái nặng nề: "Này! Tớ gọi cậu, sao cậu không có phản ứng?”

Thẩm Quan Trì vẫn bất động.

Cô nhếch miệng, hai lòng bàn tay nhanh chóng phủ lên sách bài tập của anh, ánh mắt của Thẩm Quan Trì khẽ động, anh chậm rãi nhìn xuống nơi cô không che đến. Đôi mắt của Thư Hương Nồng tinh tường để ý, anh nhìn thấy nơi lòng bàn tay của cô che ở đâu. "Nói gì đó đi!"

Thẩm Quan Trì dời mắt sang chỗ khác, không đọc sách nữa.

Thư Hương Nồng thở dài, suy nghĩ xoay chuyển, vẻ mặt cô trở nên thận trọng, giọng điệu dịu đi, ngón tay cô bắt lấy tay áo của Thẩm Quan Trì:”Thôi, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đánh cậu nơi công cộng đâu… Tớ xin lỗi mà ! Đừng giận tớ ~ nha? Thẩm Quan Trì tốt nhất mà, Thẩm tiên sinh tốt bụng? "

Mắt Thẩm Quan Trì không kiềm chế được dao động, anh quay mặt lại nhìn cô.

Thư Hương Nồng lập tức cười cười, từ trong túi quần lấy ra hai vé xem phim như lấy ra bảo bối, "Bạn của ba tớ cho đấy, ngày mai chúng ta đi xem nhé!"

Mùa hè ở Lâm Thanh kéo dài đến đầu tháng 10. Tối nay, ngoài cửa sổ vẫn còn nghe tiếng máy điều hòa kêu vù vù, cành hoa thủy tiên vàng trong lọ mực uốn cong trên bệ cửa sổ đã nứt. Thẩm Quan Trì cầm lấy vé xem phim từ trong tay cô: "Cậu muốn cùng tớ xem ư?”

“Tất nhiên rồi!”

Thư Hương Nồng chống cằm, "Không phải cậu thì là ai, ở đây còn có Thẩm Quan Trì thứ hai sao?"

Anh không đồng ý nhưng cũng không từ chối, Thư Hương Nồng đã trực tiếp quyết định: "Được rồi! Chúng ta làm bài tập trước, làm xong thì mai có thể ra ngoài chơi rồi!”

Nói xong rồi thì mở sách ra.

Bởi vì cãi nhau, Thư Hương Nồng rất ngoan ngoãn, chủ động đi làm bài tập mà không nói lời nào, không chút chậm trễ chủ động ngồi làm bài cạnh anh. Mặc dù bài làm sai hoàn toàn, không lâu sau còn nằm sấp lên bàn ngủ, nhưng cô vẫn có thái độ làm hòa.

Phòng khách bên ngoài yên tĩnh, Thẩm Quan Trì làm xong câu cuối cùng, đóng nắp bút lại.

Bên cạnh anh, Thư Hương Nồng gối đầu trên cánh tay, ngủ mất. Vừa mới tắm xong nên tóc cô vẫn còn hơi ẩm, xõa trên vai, vài sợi tóc lòa xòa che mắt cô.

Cô biết tối nay bản thân đã không đúng, cũng biết được hành vi này có chút bắt nạt anh, nhưng cô cố tình không muốn nhượng bộ. Nhưng hôm nay, vì cảm thấy hổ thẹn, nên cô đã kiềm chế lại một chút.

Ánh mắt Thẩm Quan Trì trở nên phức tạp, ngón tay vuốt nhẹ má cô, đầu ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng.

Thật là mềm.

Anh rất quen thuộc với mùi sữa tắm trên người Thư Hương Nồng, kể cả dáng vẻ ngái ngủ của cô từ khi còn nhỏ. Anh thậm chí có thể nhớ lại rằng cô ấy đã nằm ở vị trí này, ngủ với tư thế tương tự ngay khi cô ấy còn học tiểu học.

Cô ấy thích vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh giải đề, thích bỏ dép và đi chân trần khi trời quá nóng.

Trong lòng cô che giấu sự ghen tị với anh, tưởng rằng anh không biết ...

Thẩm Quan Trì di chuyển ngón tay của mình khỏi môi Thư Hương Nồng, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô. Lưng và eo cô thon gọn.

- Cô gái bên cạnh anh đã lớn rồi.

Thẩm Quan Trì đứng lên, cúi người xuống, bế Thư Hương Nồng lên, để cô ấy nằm trên giường của mình.

Bật điều hòa, đắp chăn cho cô.

Sau đó anh lấy áo khoác trên ghế, đóng cửa đi ra ngoài, cả phòng chìm vào bóng tối.