Chương 36

Edit: Nhung Miêu

Từ Thạch Dã ở phía sau muốn xem là bài tập gì. Nói chung, hiếm khi thấy Thẩm Quan Trì để bài tập bên mình.

Quý Hạ Sơ cầm quyển bài tập đi ngang qua, nghiêng đầu nhắm vào quyển bài tập của Đằng Việt trong tay Thẩm Quan Trì. "Bài hình học này không khó ~"

Cô nghi ngờ nhìn lại chỗ ngồi, đồng phục học sinh màu trắng tay ngắn trống không, chính xác là Thẩm Quan Trì, "Lớp trưởng mà không làm được sao? Không thể nào"

Thư Hương Nồng cười hả hê không ngớt.

Từ nhỏ, cô đã bị ánh hào quang xuất chúng của Thẩm Quan Trì đè bẹp trước mặt cha mẹ, ít nhiều vẫn còn cay.

Cô cầm lấy quyển tập lắc lắc, chế giễu: "Ây da, cũng có lúc Thẩm Quan Trì không giải được bài. Hiếm thấy, thật hiếm thấy. Đợi chút, để tớ quay video cho cha mẹ xem... "

Thẩm Quan Trì rũ mắt xuống, lòng bàn tay siết chặt. Cậu giật điện thoại rồi đứng lên, chạy nhanh ra khỏi lớp.

"Ê? Đừng chạy..."

Cậu tăng tốc, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài.

-

Vòi nước chảy, Thẩm Quan Trì dội một gáo nước lạnh, nhấn công tắc. Hai tay cậu chống lên, thẫn thờ nhìn bồn rửa mặt, thở hổn hển. Nước chảy xuống má.

Suốt buổi trưa trong lớp học, cậu ấy không làm được bài tập nào.

Tất cả những gì trong đầu cậu là bóng lưng của chàng trai đi cạnh Thư Hương Nồng, hay anh chàng đẹp trai luôn nhìn cô ấy mỗi khi ăn. Đầu óc cậu thoáng qua cảnh Hứa Thần Phong hôn cô dưới gốc cây, tất cả hình ảnh ấy đều vỡ vụn cùng lúc...

Không thể tan biến.

Dư Dương và Lâm Tiểu Duệ ngậm nửa điếu thuốc từ trong phòng đi ra rửa tay.

"Lớp trưởng sao thế?"

"Không thoải mái sao, sắc mặt không tốt lắm."

Thẩm Quan Trì quay mặt sang một bên nhìn thấy khói cuộn trong miệng họ và bật lửa trong túi Dư Dương.

-

Cũng không biết Thẩm Quan Trì làm gì giữa các giờ học.

Chủ nhiệm đến lớp muộn hơn mười phút, Trần Tĩnh nghiêm mặt, không chỉ trích thẳng mặt vì cậu là một học sinh ưu tú.

Thẩm Quan Trì đi ngang qua bục, cô nhìn anh thêm chút nữa, như thể có điều gì đó không chắc chắn.

Thư Hương Nồng vừa tò mò vừa lo lắng, lấy cuốn sách tiếng Anh che trước mặt, cô kéo ghế ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Lúc nãy đi đâu thế? Sao tới trễ vậy."

Nhưng không nhận được câu trả lời.

Thẩm Quan Trì dường như không nghe thấy, đôi mi trắng mỏng rũ xuống, kéo cuốn sách ra.

"Này! Hỏi tớ sao ... Chậc chậc!"

Cậu vừa viết vừa chăm chú nghe giảng.

Im lặng không nói.

Thư Hương Nồng bực bội, liếc xéo cậu ta.

Lại lần nữa!

Khó hiểu.

Buổi trưa, cô còn chưa hết giận việc cậu cầm điện thoại đi, bỏ rơi cô.

Hôm nay là thứ sáu, khi chuông báo giờ tan học cuối cùng vang lên, Thư Hương Nồng lấy ra một cái túi nhỏ, đứng dậy đem túi quần áo mang về nhà giặt sạch.

"Đi!"

Cô hét vào mặt người phớt lờ cô một cách khó hiểu, lướt qua lưng Thẩm Quan Trì, bước ra khỏi cửa sau của lớp học. Không đợi cậu ấy.

Thẩm Quan Trì đứng dậy thu dọn sách vở, nhân tiện lấy sách bài tập và quyển bài tập về nhà trên bàn của Thư Hương Nồng bỏ vào. Treo một chiếc cặp trên một bên vai.

Từ năm thứ hai trung học, việc học của Thư Hương Nồng là do cậu sắp xếp giám sát, mỗi ngày làm gì ở đâu đều hoàn toàn dựa vào cậu .

Tháng chín, sau khi tan học, chuyến 207 không có máy điều hòa, trời sắp mưa, một vài người cảm thấy ngột ngạt, nhớp nháp.

Thư Hương Nồng tâm trạng không tốt, liếc nhìn Thẩm Quan Trì đang cách xa cô có vài người.

Không nhịn được nữa.

Cả người nói lớn tiếng : "Thẩm Quan Trì! Cậu tới đây, sao không tới đây hả?"

Người thanh niên không cử động.

“Này cậu, tớ…” Thư Hương Nồng thực sự rất tức giận, nghĩ đến ba bốn tháng này, cậu ta hết lần này tới lần khác xa lánh, thờ ơ vô cớ, cảm thấy mình bị oan ức rất nhiều.

"Tớ chọc giận cậu ở chỗ nào? Tớ không hiểu nổi cậu, đối với tớ lạnh nhạt không thể giải thích được." Ngực cô phập phồng, "Tớ chịu đựng cậu đủ rồi ... Được rồi! Cậu không tới thì mãi mãi đừng tới nữa! "

Tức giận, cô vớ lấy một vật gì đó trên người và ném xuống đất mà không biết đó là vật gì.

Những người nóng tính luôn có thể bộc lộ tính khí bất cần, giống như đối với cha mẹ mình, bởi vì dù bạn có giận dữ hay cãi lời khó nghe đến đâu, họ cũng sẽ không bỏ rơi bạn.

Dựa vào khoan dung mà đối xử với bạn.

Cả xe im phăng phắc nhìn hai người cãi nhau.

Ngay lập tức, người lái xe phanh gấp, một nhóm người không chú ý ngã về phía trước. Thư Hương Nồng ngồi xuống, ngọn lửa càng ngày càng lớn, kìm nén muốn nổ tung, cô cảm thấy vai mình bị nắm chặt, một cánh tay lướt qua lưng cô, đỡ cô đứng dậy.

Đó là Thẩm Quan Trì.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Thư Hương Nồng, nhưng lại như cô mong đợi, nhưng miệng thì ngược lại tức giận nói: "Hừ! Muốn tớ hợp tác với cậu, cậu không muốn cùng tớ gây loạn nữa sao? Chuyện gì thế này." .. "

Cô đẩy Thẩm Quan Trì ra và đứng dậy, vỗ vỗ vết dơ trên váy. "Không cần cậu lo! Đi đi!" Cô nói như vậy, nhưng phía sau vẫn còn chú ý tập trung, phía sau vẫn còn tập trung chú ý.

Thẩm Quan Trì nhặt chiếc túi nhỏ của cô lên và giữ nó, hai tay chống lên ghế bên cạnh.

Đây là đoạn giữa của Đại lộ Tử Quang, trong quá trình làm đường, các toa tàu vẫn rung lắc như bình thường.

Thư Hương Nồng không phải không biết suy nghĩ, thấy ổn rồi sẽ thu lại. Cô không dám nổi giận với Thẩm Quan Trì đến cùng, bây giờ cậu ấy đã nhượng bộ rồi, cũng coi như cho qua.

Không phải là không muốn nói mà là nói không được, cô đối với cậu có chút coi trọng.

Có lẽ từ nhỏ cô đã bị vầng hào quang của cậu đè bẹp rồi.

Xe chạy chậm dần, không khí trong khoang càng ngột ngạt. Thư Hương Nồng thỉnh thoảng đưa cánh tay chạm vào cánh tay của Thẩm Quan Trì, nhưng da của cậu ấy vẫn lạnh, không dính chút nào.