Edit by: BLUE
Beta : Nguyệt Ca
Đôi mắt đen láy của Thư Hương Nồng phản chiếu ánh đèn xung quanh, cô cầm nó trong lòng bàn tay: “ Hai ngày trước không phải sinh nhật cậu sao? Kết quả cậu đi học thêm rồi cũng không có tổ chức bù”
Thực ra cô sợ bị mắng nên mới không dám nhắc hay tìm gặp anh. “ Tớ không nghĩ ra sẽ tặng cậu cái gì, hơn nữa trong kì nghỉ hè vừa rồi tớ cũng không làm thêm gì nên tớ không có nhiều tiền. Mà cái này vừa vặn tớ có thể mua được”
Cô đưa nó cho anh và mỉm cười “ Cậu đừng nhìn nó vậy mà chê nó rẻ tiền, nó thật sự có thể ước đấy. Chờ sau này tớ có tiền, cậu có thể ước bất cứ điều gì với nó. Tớ hứa đó.”
Thẩm Quan Trì nhận lấy, nhìn cái lọ rồi lại nhìn cô: “ Cậu nghĩ rằng tớ sẽ không yêu cầu cái gì nên mới yên tâm hứa.”
“ E hèm, tớ mới không nghĩ như vậy.”
Thư Hương Nồng chống tay ra sau lưng. Trong một khoảnh khắc mơ hồ, cô nhớ lại năm cô tốt nghiệp trung học cơ sở, vì để trả ơn Thẩm Quan Trì đã ân cần bổ túc cho cô cả một năm học nên cô đã đáp ứng nguyện vọng gì đó của cậu.
Nhưng cô không nhớ rõ là hứa cái gì.
Quá lâu rồi và quá nhiều cuộc nói chuyện giữa họ.
“ Đừng suy nghĩ nhiều, lần này chỉ cần cậu ước, tớ đều hứa sẽ đáp ứng cậu.”
Thẩm Quan Trì xoay người, cúi xuống và nhìn kĩ mặt cô: “ Sao cậu có thể chắc chắn tớ không tham lam? Thư Hương Nồng.”
Tiếng ồn từ những người xung quanh.
Thư Hương Nồng giật mình, trong đôi mắt trầm tĩnh đột ngột.
Cô biết rõ Thẩm Quan Trì không có hiền lành, vô hại như vẻ ngoài của anh.
Anh có thể dung túng cho tất cả lỗi lầm của bạn.
Nhưng nếu nó vượt quá giới hạn.
Anh nhất định sẽ không mềm lòng. Giống như lúc quản lí cô chơi điện thoại vậy, một chút cũng không nhường.
Thu Hương Nồng rụt cổ lại. Con ngươi của thiếu niên sâu thẳm, giống như một cánh cửa ẩn hiện đột nhiên mở ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không thể nhìn ra được điều gì từ trong đôi mắt ấy. Một đôi mắt xinh đẹp, sâu thẳm nhưng lại lạnh như băng.
“ Ây daaaa… da đầu tớ run lên hết rồi này.” Cô cảm thấy có chút sợ hãi, nhón chân lên dùng hai tay bịt mắt anh lại “ Không cho phép cậu nhìn tớ nữa!”
Thẩm Quan Trì lùi về phía sau, anh dời mắt đi, thật sự không còn nhìn nữa.
Đường Vân gọi điện thoại đến hối thúc bọn họ trở về.
Thư Hương Nồng và Thẩm Quan Trì cùng nhau trở về.
Đang mâm mê lọ ước nguyện trên tay đến lần thứ năm, Thẩm Quan Trì sau đó lên tiếng hỏi “Cậu vẫn còn liên lạc với Hứa Thần Phong sao?"
Thư Hương Nồng đang nghịch chiếc đèn l*иg màu cam nhỏ vừa mua và nói bâng quơ "Ừm ... thỉnh thoảng." Cô ấy nhìn chiếc đèn l*иg và nói, "Đôi khi thích và tán gẫu. Nhưng anh ấy có vẻ rất bận."
Đôi Cavans đi chậm lại rồi dần dần dừng lại, đôi xăng-đan màu đỏ vẫn chầm chậm bước về phía trước.
Thẩm Quân Trì nhìn bóng lưng của Thư Hương Nồng, hình như cô ko phát hiện ra ra mình đã bỏ lại Quan Trì, vẫn tiếp tục đi tiếp. Làn da trắng nõn của cô như cánh hoa tuyết trắng nở trong đêm đen.
“ Đừng liên lạc nữa.”
Nhưng cô ấy dường như không nghe thấy, vì đã đi quá xa.
Thẩm Quan Trì vẫn đứng yên tại chỗ.
Chính anh cũng không hiểu rõ đây là cảm xúc gì, nó khiến anh cảm thấy khó chịu. Thư Hương Nồng cuối cùng cũng phát hiện xung quanh không có anh, từ xa hét lớn.
“ Này, Thẩm cún con, sao cậu tụt lại phía sau thế? Không phải cậu đang đi bên cạnh tớ sao?
Ánh mắt cậu đột nhiên lay động, cậu siết chặt lọ ước nguyện trong lòng bàn tay.
Thư Hương Nồng từ xa mỉm cười và vẫy tay “ chậc chậc chậc” “ Nhanh lên nào Thẩm cún con!”
Tác giả có chuyện muốn nói: Thư Hương Nồng
Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.
Chúng ta hãy thay phiên nhau liếʍ chó ~
Chương 21-Đêm 21Trong nháy mắt, đã đến lúc khai giảng năm cấp ba.
Bởi vì Thẩm Quan Trì vóc dáng cao, dù thành tích cậu rất tốt nhưng cậu chỉ có thể ngồi phía sau.
Ngày đầu đi học, Từ Thạch Dã và Đằng Việt trao đổi với giáo viên, xin đổi vị trí ngồi sang phía sau hàng của Thư Hương Nồng.
Việc đầu tiên hai người bọn họ làm khi đến lớp là ngủ, tan học thì tìm Thư Hương Nồng nói chuyện, mọi người xung quanh trở nên ồn ào.
Thỉnh thoảng có vài người ở lớp khác hướng về phía bọn họ hét lớn, hút thuốc và lướt Internet.
Ngay khi tiếng chuông báo hiệu 12 giờ trưa vang lên, nhóm học sinh đầu tiên ra sớm nhất đã đổ xô đến nhà ăn.
Khi Thư Hương Nồng và Thẩm Quan Trì chậm rãi đi đến thì nhà ăn đã đông kín người. Từ Thạch Dã và Đằng Việt đi theo sau hai người họ.
“ Dã ca, không phải anh nói cơm nhà ăn này giống cơm cho heo ăn sao?” Đằng Việt châm chọc “ Sao hôm nay lại có hứng thú muốn tới đây ăn vậy?”
Từ Thạch Dã dùng điện thoại di động gãi gãi cổ, nói: “ Này không phải vì bạn học Thư muốn mời khách sao? Tớ cũng phải cho người ta chút mặt mũi chứ. Thức ăn cho heo tớ cũng ăn!”
Thư Hương Nồng trợn tròn hai mắt “ Tớ đi trước đây! Hai tên ngốc bọn cậu không cần phải ăn đâu!”
Đằng Nguyệt: "Này,cậu ác quá."
Từ Thạch Dã “ Đừng mà.”
Thư Hương Nồng đá một cái vào bắp chân của Từ Thạch Dã, sau đó chạy đến bên cạnh Thẩm Quan Trì, người đã không nói một lời nào cả đoạn đường .
Trên đường đi, đám học sinh rượt đuổi nhau ùa vào căng tin. Thẩm Quan Trì trông giống như không đói chút nào, bước đi như bình thường, đặc biệt không có ý muốn tranh dành.
“Thẩm Quan Trì”
Cậu quay đầu lại.
Thư Hương Nồng tự nhiên nắm lấy cánh tay cậu, mỉm cười: “ Quà sinh nhật của cậu tớ đã tặng rồi, bữa trưa hôm nay tớ mời coi như mừng sinh nhật cậu, thế nào?”
Vẻ mặt của Thẩm Quan Trì hơi ngạc nhiên. Bởi vì cô nói quá đột ngột, hơn nữa khai giảng đã trôi qua vài ngày.
Từ Thạch Dã và Đằng Việt đều im lặng. Hồi tưởng lại những gì vừa mới nói, cẩm thấy có gì đó không thích hợp.
Thẩm Quan Trì không quan tâm hồi lâu, khóe miệng nhếch lên. "Được thôi."
Trên đường đi, cô gặp lại vài người bạn cũ hoặc quen biết, Thư Hương Nồng lên tiếng chào. Trong số đó cũng có bạn của Từ Thạch Dã và Đằng Việt đã đến điền số.
Dọc đường đi họ tụ tập gần chục người, cùng nhau đi đến nhà ăn số 3 gần kí túc xá của nam sinh.