Chương 33

Edittor: Cánh cụt

Beta: Nguyệt Ca

-

“ Thẩm Quan Trì, cậu thực sự không tới nhà tớ ăn tối sao?” Thư Hương Nồng bước lên cầu thang, Thẩm Quan Trì cầm đồ vật đi theo phía sau. “Mẹ tớ nói cơm nước đã chuẩn bị xong cả rồi! Còn có canh cua mà cậu thích, nếu cậu không tới một mình tớ ăn sao nổi?”

“Cậu một mình ăn đi.”

Thư Hương Nồng quay đầu lại, nhướng mày: “Thật sự không tới?”

Thẩm Quan Trì nhìn đường: “Ừ”

“…”

Thư Hương Nồng tự xem lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Thuyết phục cũng không chút lay động. Đứng trước cửa nhà, nhìn sang bên cạnh thấy Thẩm Quan Trì dùng chìa khóa mở cửa, khi bước vào nhà cũng không thèm quay lại nhìn cô.

—— Chỉ là đi một chuyến xe buýt, tại sao lại chọc giận anh ta rồi???

Thư Hương Nồng nghiêng đầu tự nói: “ Mình rốt cuộc đã làm cái gì chứ… Càng ngày càng lạnh nhạt.”

Thư Hương Nồng đang tự suy nghĩ, chợt thanh âm Đường Vân từ bên trong truyền tới: “Sao lại đứng ở cửa? Không phải bảo con đi gọi Quan Trì sao?”

“Người ta không thích đồ ăn mẹ nấu. Thẩm Quan Trì ăn xong món mẹ nấu liền thấy sợ!” Cô cởi giày, đi chân trần vào nhà. “Mẹ thử nhìn xem, đã đem hai người bọn con thành thế nào.”

“Thực sự khó ăn như vậy sao?” Đường Vân đầu óc mơ hồ nhìn về phía bát cá cũng im lặng mà đồng ý với lời nói của Thư Hương Nồng.

Đường Vân: “…”

Thư Hương Nồng ném túi sách lên ghế sô pha, đưa tay đẩy đẩy Teddy đang lăn lộn dưới chân mình rồi nằm lên giường, nhìn trần nhà chăm chú.

Cô thực không nghĩ ra nguyên nhân khiến Thẩm Quan Trì đột nhiên thờ ơ, vậy nên mới đổ thừa: Chắc chắn là cậu ấy không muốn ăn đồ mà mẹ nấu!

Thức sự thì…

Quả thật mẹ cô nấu ăn rất tệ.

“…”

Trong trường hợp này, cô không thể khiến anh khó xử được.

---

Vài ngày sau khi đi du lịch về, Thư Hương Nồng vẫn không gặp được Thẩm Quan Trì.

Nghe Chu Thanh Thủy nói rằng anh đang nhận công việc bán thời gian và dạy kèm tiếng Anh cho hai học sinh trung học.

Mỗi ngày đều đi sớm về muộn.

Nghe nói anh tích cực như vậy, cô liền không dám nhắc tới ba chữ Thẩm Quan Trì, thà rằng không gặp luôn bởi sợ rằng ba mẹ lại cằn nhằn cô “ Con nhìn thằng bé Thẩm Quan Trì xem! Lại nhìn lại bản thân con đi!”

Vậy nên vào đêm trước khi vào lớp 12, ba mẹ cô mời Chu Thanh Thủy ăn tối, Thư Hương Nồng mới gặp lại Thẩm Quan Trì.

Mặc dù một tuần không gặp nhưng dường như giữa hai người vẫn không chút khoảng cách.

Thẩm Quan Trì mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cùng quần jean rất sạch sẽ cùng giản dị. Chính là dáng vẻ mà một thiếu niên trong độ tuổi này nên có.

Thư Hương Nồng thấy lạ: bình thường hai nhà cùng ăn cơm sẽ ăn tại nhà, nhưng không biết tại sao lần này lại chọn một nhà hàng trang trọng bên ngoài.

Trong khi những người lớn đang ăn không chú ý, cô nghiêng người hỏi Thẩm Quan Trì: “Lần này ăn cơm có việc gì vậy? Bố mẹ tớ tìm bà nhờ giúp đỡ sao?”

Thẩm Quan Trì không trả lời, dùng đôi đũa gỗ màu đen đặt một miếng cá vào bát cô, mỉm cười: “Ăn cá thì đừng nói chuyện.”

Thư Hương Nồng bị nụ cười của anh chuyển dời sự chú ý, cầm đũa lên: “Cậu đối tốt với tớ thế sao? Cho cả một miếng cá lớn như vậy!”

Thẩm Quan Trì cười nhẹ.

Bữa cơm này thực ra là ba Thư mẹ Thư muốn cảm ơn anh vì đã chăm sóc Thư Hương Nồng đồng thời cảm ơn trước cho sự “vất vả” của anh trong năm học tới.

Anh không dám cho Thư Hương Nồng biết chuyện này vì sợ rằng cô sẽ làm loạn lên.

Khúc thịt cá gần bụng rất mềm cũng không có xương, thực thích hợp cho đồ ngốc Thư Hương Nồng.

Cô vừa ăn, một bên, Thẩm Quan Trì vừa giúp cô gỡ xương. Cứ tiếp tục như vậy đến tận khi cô ăn xong.

Thẩm Quan Trì: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Thư Hương Nồng để đũa sang một bên, lấy khăn giấy lau miệng: “Được! Đi ra ngoài một chút đi!”

Cô không thích ngồi ngây ngốc bên ba mẹ, chỉ muốn ra ngoài đi loanh quanh.

-

Tại chợ đêm, bên vỉa hè bày đầy đồ nông sản, các quầy hàng đều được thắp sáng bởi đèn điện. Bóng người tới lui, tấp nập.

Thư Hương Nồng tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại quay người nhìn thanh niên đang đi phía sau, nghĩ về điều bản thân băn khoăn gần đây.

—— Thực sự không hiểu nổi. Trong mấy tháng qua, Thẩm Quan Trì có những lúc lạnh nhạt, không thèm để ý tới cô, quan hệ giữa hai người dường như đóng băng. Thế nhưng về mặt cư xử, anh có vẻ kiên nhẫn với cô hơn trước kia.

Bằng chứng là…

Cô đã thử nghiệm một vài lần.

Ví dụ như tới Đại diệp hoa cốc vào lúc nửa đêm, thực ra cô có thể không tới đó, nhưng cô muốn thử xem Thẩm Quan Trì có sinh ra ngăn cách với cô không.

Kết quả là không.

Thư Hương Nồng gãi gãi khóe miệng.

Tâm tư của thiếu niên ngây thơ đang trưởng thành thật khó hiểu…

Bình thường những nam nhân khác, lướt qua cô đã hiểu rõ suy nghĩ của họ. Tất cả đều bị gương mặt cô mê hoặc, muốn trở thành bạn trai của cô.

Cô có thể tùy ý đối đãi với bọn họ mà không cần chú ý tới việc họ vui hay buồn.

Dù sao những người như vậy da mặt đều rất dày, cũng rất kiên trì. Đuổi được một người thì lại có thêm những người khác chạy tới thế chỗ. Thực sự rất phiền.

Nhưng Thẩm Quan Trì thì khác.

Những suy nghĩ của anh.

Cô chưa bao giờ có thể nhìn thấu.

Thư Hương Nồng bắt hai tay của mình ra sau lưng, vừa suy nghĩ vừa dạo quanh các gian hàng chợ đêm cuối cùng thở dài.

Cô thực sự không thể nào hiểu nổi tâm tư của Thẩm Quan Trì.

Kể cả việc vì sao đối tốt với cô từ nhỏ đến lớn, vì sao luôn nuông chiều, mặc cô làm càn mà không tức giận,…

Tất cả đều không rõ nguyên nhân.

Cũng không biết được liệu rằng có điều gì khiến anh khát vọng.

Thư Hương Nồng lướt qua một quầy hàng, chợt ánh mắt sáng lên, tay nâng một lọ thủy tinh chứa hoa oải hương cùng cát trắng, quay người – “Thẩm Quan Trì, cậu thích cái này không? Để tớ mua cho cậu!”

Tại vỉa hè tán cây rậm rạp, bóng lá chồng lên nhau. Thiếu niên bước từ bước từ trong bóng mờ xám xịt, ánh đèn đường chiếu lên bờ mi, tạo thành bóng dài đổ trên mặt. Thẩm Quan Trì có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ), hơi ngơ ra.

“Cho tớ sao?”

“Ừm, đúng thế!”