Editor: Kar, Vân Linh Nhược Thủy
Beta:
Tất nhiên Hứa Thần Phong sẽ không để ý đến cô nhiều như vậy. Cậu ta không phải là một người bạn trai thực sự.
Thư Hương Nồng thầm nghĩ sự thật trong lòng nhưng không nói ra.
Các quầy hàng thịt nướng trong kỳ nghỉ đang kinh doanh tốt. Những chiếc cọc tre chống đỡ những ngọn đèn sợi đốt cuồn cuộn, trên vỉa hè được kê vài chiếc bàn gỗ nhỏ, vài chiếc ghế nhựa, tốp ba, tốp năm, tấp nập thực khách.
Có một cái bàn mà bốn thiếu niên đang ngồi, uống bia nói chuyện rôm rả, chơi game thâu đêm.
Họ nhanh chóng chú ý đến Thư Hương Nồng.
Thẩm Quan Trì cũng nhìn thoáng qua bọn họ, đôi mắt lười biếng khẽ đảo. Môi anh khẽ cong lên, như cười mà như không cười.
Chàng trai hướng Bắc giật mình, không thể tin được lại vui mừng. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
——Cô gái có vóc dáng trung bình, dáng người khanh mảnh , mặc váy hai dây ở nhà ngắn cũn, da trắng nõn, chân đi dép nam to hơn nhiều, đeo tai nghe hát. Lông mày cong và hơi lệch.
"Đi."
Thẩm Quan Trì nhận lấy chiếc túi nhựa trong hộp đóng gói từ chủ quầy hàng, nói với Thư Hương Nồng.
Cô vừa mới nhìn xong máy chơi game trong tay nam tử, quay đầu lại, thu hồi nụ cười mờ mịt, ngẩng mặt lên mang nụ cười trong sáng.
"Đi dạo."
Cô dùng tay đâm vào ngực Thẩm Quan Trì "Nói nhiều lời hơn sẽ khiến cậu mệt chết à, cậu thật nhàm chán! Cậu buồn bực không chết nhưng tớ buồn bực sẽ chết ... Ra ngoài với cậu giống như đi với một tảng đá."
Cô dùng sức không nhẹ, bắt nạt người khiến tâm trạng tốt.
Thẩm Quan Trì bị chọc đến ho nhẹ, bước đi nhanh nhưng lại không thoát khỏi được, chịu không nổi, trầm giọng nói thêm vài câu: "Thư Hương Nồng! Đừng bắt nạt tớ."
Cô ấy chỉ dừng lại một chút, và cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn.
" Cậu bảo tớ không được bắt bạt là không được bắt nạt à! Tớ để mặt mũi vào nơi nào? Tớ càng muốn, càng muốn."
Cùng một người nhưng có hai mặt đối lập nhau.
Một bên là đơn thuần, hoạt bát.
Một bên là xinh đẹp đùa bỡn lòng người.
Khi bố mẹ cô đi xã giao về, Thư Hương Nồng không muốn ở nhà làm bài tập, cô luôn cảm thấy không thoải mái và sợ bị la mắng nên đã chuyển đến phòng của Thẩm Quan Trì để viết.
Chu Thanh Thủy rất vui khi chào đón cô, trái cây, sữa chua, đồ ăn nhẹ, muốn cái gì cho cái đó! Cô ấy luôn nói về việc để cô đến đây chơi.
Bà cụ hơn sáu mươi tuổi, lưng còng, mái tóc hoa râm, nhưng người lại rất có tinh thần. Thậm chí Thẩm Quan Trì cũng rất ít khi gặp bà nội mặc quần áo quê mùa, bà là người rất khắt khe với bản thân.
"Sao không ăn nhiều một chút? Ăn xong bà nội lại tiếp tục cắt cho con nữa." Chu Thanh Thuỷ hiền lành hoà nhã sờ mái tóc Thư Hương Nồng.
"Cảm ơn bà nội!"
Thư Hương Nồng đưa miếng lê vào miệng vừa cắn nói: "Bà nội, lê bà cắt rất ngọt! Còn có loại tri thức đích hương vị . Khó trách Thẩm Quan Trì lại thông minh như vậy, hoá ra là bà nội siêu cấp lợi hại cắt cho cậu ăn!"
Bà cụ được dỗ ngọt. "Đọc sách để xa một chút, đừng để hư mắt. Cơ thể quan trọng nhất." Thấy cô mặc đồ lộ ra đôi chân. " Cháu cũng ít mặc váy lại, lúc này chỉ mới tháng năm thôi. Coi chừng bị cảm lạnh."
Bà quay đầu nhìn Thẩm Quan Trì, giọng điệu có phần nghiêm túc, "Cháu đi lấy quần áo cho con bé đi."
Thẩm Quan Trì lập tức buông bút trên tay, đi đến tủ quần áo.
"Bà nội, con không lạnh mà! Thật á!"
"Con gái không nên để chân bị lạnh, lúc lớn tuổi sẽ thấy không thoải mái." Chu Thanh Thuỷ kiên trì.
Thành tích của Thư Hương Nồng không được tốt lắm, nhưng EQ của cô lại khá cao, lại rất dễ dỗ dành cô đành mỉm cười đáp ứng. Chu Thanh Thuỷ nói một lát liền đi ra ngoài, không quấy rầy hai người học tập.
Thẩm Quan Trì đưa cho cô một chiếc áo hoodie màu xanh.
"Tớ không lạnh!"
Nhìn anh cố ý, Thư Hương Nồng chỉ đành tiếp nhận ý tốt của anh, đặt chiếc áo lên đùi. "Ôi, được rồi."
Hai người họ mỗi người ngồi trước bàn làm bài tập về nhà, giá sách kim loại màu xanh được dựng thẳng đứng sắp thành một hàng với mép sách, giấy ghi chép có ghi lịch học mà Thẩm Quan Trì viết, một "Thẩm Quan Trì", một "Thư Hương Nồng". Bên cạnh có ghim bấm, lịch và một chiếc kẹp tóc của Thư Hương Nồng để lại.
Thư Hương Nồng viết được vài chữ đã thấy mệt rã rời, chống hai má, đôi mắt dần mơ hồ trong tầm mắt chỉ còn sườn mặt của người bên cạnh, sống mũi mỏng....
"Không nên không nên, buồn ngủ quá."
Cô lắc lư đứng dậy, "Tớ sẽ chợp mắt hai phút, sau đó sẽ viết tiếp."
Cô kéo chăn lung tung.
Thẩm Quan Trì đọc xong sách, chơi điện thoại, lên mạng nghe xong vài bài BBC, Thư Hương Nồng cũng không có dấu hiệu tĩnh lại, cô thực sự mệt mỏi, giọng anh khàn khàn pha chút mệt mỏi: "Thư Hương Nồng, tỉnh lại, về nhà ngủ. Mười một giờ rồi."
Cô mơ màng từ chối, trở mình một cái, ôm lấy chăn của anh, kẹp hai chân lại.
"Thư Hương Nông."
"Đừng làm ồn..." Cô nhắm chặt hai mắt không kiên nhẫn phất phất tay. "Tớ ngủ một lát, một lát thôi... Học cả một ngày, mệt chết tớ rồi..."
Thật ra cô đã viết một tờ giấy, nửa còn lại đều sao chép của anh.
"Thẩm Quan Trì cậu chơi máy tính một lát đi, tớ ngủ thêm hai phút nữa... chỉ hai phút thôi..."
Hai phút của cô sẽ không bao giờ là hai phút.
Khoé miệng Thẩm Quan Trì cong lên, bất đắc dĩ nở một nụ cười cong nhẹ.
Từ nhỏ anh đã nhường nhịn, Thư Hương Nồng cũng hình thành tính cách được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ cần chưa chạm đến giới hạn của anh, cô có khả năng giở ra không ít trò chơi xấu chọc đến giới hạn của anh.
Không phải là anh không biết, chỉ là không sao cả.
----- Nếu nhượng bộ một chút có thể khiến cô vui vẻ. Thì cũng tốt lắm.
"Ngủ đi, tớ ra sô pha ngủ."
Thẩm Quan Trì đứng lên, đi lấy đồ ngủ, chuẩn bị đến sô pha trong phòng khách ngủ một đêm. Sau khi anh lấy quần áo xong, Thư Hương Nồng còn đang gãi gãi đùi, váy quấn quanh chân lộ ra một nữa.
Thẩm Quan Trì thấy quần áo cô không chỉnh tề, nhưng cũng không có ý nghĩ gì khác.
Tắt đèn, đi ra ngoài.
Tâm trạng bình thản.
Thư Hương Nồng ngủ say như chết, mơ hồ thấy ánh sáng treo lủng lẳng trong phòng khách. Có quần áo con trai, bóng dáng cao gầy, sống lưng thẳng tắp, nhìn gầy gò nhưng lại không hề yếu ớt.
Vai rộng, eo hẹp.
Mí mắt cô khẽ rũ xuống. "Thật đẹp.."
Người..
Hoàn toàn tỉnh ngủ.
--
Cũng giống lần trước, sáng sớm Thư Hương Nồng lại tiếp tục lấy Thẩm Quan Trì làm chia đỡ đạn để ra ngoài chơi. Chỉ cần ở cùng Thẩm Quan Trì, Đường Vân cũng thoải mái cho cô đi mà không hỏi gì nhiều.
Buổi sáng ngày lễ, đường phố quả nhiên là đông đúc.
Nhiều cửa hàng và quán ăn vặt đều mở cửa, trên đường du khách mặc ăn mặc xinh đẹp, phe phẩy quạt giấy.
Bên cạnh vòm đá ở lối vào, Hứa Thần Phong đang chờ ở đó, anh ta mặc quần áo sơ mi màu xanh bạc hà, quần jean và giày thể thao màu trắng. Thư Hương Nồng và Thẩm Quan Trì đến sau.
Anh ta cố ý mời họ ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, ánh nắng chói chang, trên tảng đá bốc hơi nóng nực.
Thẩm Quan Trì che ô cho Thư Hương Nồng, còn đưa cô bình giữ nhiệt. "Nhớ cầm ô."
Thư Hương Nồng: "Ừ"
"6 giờ tớ sẽ đợi cậu ngoài cổng, có việc gì thì gọi điện thoại cho tớ."
"Biết rồi."
"Đừng mãi chơi điện thoại đến hết pin, để lại còn gọi điện nữa." Anh đưa điện thoại di động của mình cho Thư Hương Nồng để cô sử dụng. Gật gật đầu với Hứa Thần Phong rồi xoay người hoà vào cảnh sắc nhộn nhịp.
"Quan Trì đi đâu vậy?" Hứa Thần Phong nhìn anh rời đi hỏi.
Thư Hương Nồng lắc đầu, "Không biết, chắc cậu ấy đến thư viện hay đâu đó."
Hứa Thần Phong lắc đầu cười "Ồ, em không biết? Cậu ấy quan tâm em như vậy, em không quan tâm lại sao."
Thư Hương Nồng nhún vai, bước vào trong hoa sen phố, "Anh không biết Thẩm Quan Trì. Cậu ấy nhìn hiền lành dễ tiếp cận thôi, nhưng nội tâm lại rất nhiều bí mật, không thích bị người khác quản. Cho nên bình thường em cũng không quản, cậu ấy cũng sẽ không nói là cậu ấy muốn gì."
Hứa Thần Phong giơ ngón tay chạm chạm mũi, thấy Thư Hương Nồng đi đến. Trên đầu đội chiếc mũ rơm nhỏ, váy hoa rộng rãi thoải mái, chân nhỏ trơn bóng và đôi dép sandal. Chắp tay phía sau bộ dáng lại cực kì xinh xắn.
Chân mày Hứa Thần Phong thoáng nhíu lại, anh ấy hoàn toàn không hiểu cách thức sống chung của cặp thanh mai trúc mã này. Quan hệ của hai người này thân mật giống như người yêu, nhưng nhìn kĩ thì chỉ thấy sự ỷ lại, nhẹ nhàng, ánh mắt khi nhìn nhau vô cùng thuần khiết.
Hứa Thần Phong nhớ tới biểu cảm của Thẩm Quan Trì lúc mình đưa Thư Hương Nồng đi, khi ấy Thẩm Quan Trì rũ mắt nhìn gò má, lạnh nhạt không nói lời nào. Suốt một năm qua, mỗi lần anh ấy vô tình chạm mặt với Thẩm Quan Trì khi đưa đón Thư Hương Nồng, Thẩm Quan Trì không lộ ra chút ghen tị nào, hoặc phải nói là căn bản không có bất kì dao động nào.
Bình tĩnh.
Lạnh nhạt.
Hứa Thần Phong cười nhẹ một tiếng.
Anh ấy không tin có loại tình bạn khác giới thuần khiết.
Càng không tin trên đời này có loại đàn ông trong sáng như vậy...
---
Người ra vào phố Hoàng Kim vô cùng tấp nập.
Thư Hương Nồng không có hứng thú đi dạo nên Hứa Thần Phong đã đưa cô đến một quán cà phê yên tĩnh để nói chuyện phiếm.
"Mỗi lần em ra ngoài, Thẩm Quan Trì đều rất lo lắng, bắt em ở yên một chỗ không được phép đi đâu khác cả, nghiêm khắc quá."
Thư Hương Nồng thu hồi tầm mắt, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Hứa Thần Phong cười nhạt lắc đầu. Suy nghĩ một chút, anh ấy đáp: "Có thể do thường ngày anh thích tâm lý học nên có thói quen đó... Không có gì."
Hứa Thần Phong nhấp một hớp rượu, nghiêm túc nói: "Tiểu Nồng, năm sau anh là sinh viên năm cuối rồi, có thể sẽ không có nhiều thời gian đi chơi cùng em, còn phải đi thực tập ở những thành phố khác nhau nữa. Em nghĩ thử xem, em còn muốn chơi gì không?"
"Vậy hợp tác của chúng ta sẽ bị cắt đứt sao?" Thư Hương Nồng dùng ống hút khuấy đồ uống, mặc dù tiếc nuối, nhưng trên mặt cô không biểu hiện nhiều lắm: "Ôi, buồn thế."
"Em có thể tìm một người khác."
Thư Hương Nồng lắc đầu, nhún nhún vai. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, cô có một làn da trắng như tuyết, dáng người vừa phải, là một mĩ nhân trời sinh.
Cô lười biếng đáp: "Không có hứng thú. Trò chơi chỉ cần chơi một lần là đủ, lần thứ hai chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng tìm chuyện mới để làm."
Hứa Thần Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười trừ.
Cô gái nhỏ được chiều hư nên mới muốn chuyên tâm đi tìm kí©h thí©ɧ.
Tuy nhiên, người có gia đình êm ấm, từ nhỏ không cần chịu khổ, khuôn mặt bắt mắt, dễ dàng đạt được mọi thứ như hai người họ quả thật rất mau chán, thích theo đuổi sự mới mẻ.
Đây cũng là tật xấu của con người.
Dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng.
Hai người im lặng một hồi, Hứa Thần Phong buông ly rượu trong tay xuống, ánh mắt anh ấy lướt qua song cửa sổ: "Hay là thế này đi, trước khi đi anh sẽ tạo cho em một trò chơi mới."
Động tác của Thư Hương Nồng dừng lại: "Trò chơi gì?"
Hứa Thần Phong cười, anh ấy không giải thích: "Em chỉ cần nói chơi hoặc không chơi thôi. Chọn một trong hai."
-----
Ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đường, trong không khí lượn lờ cảm giác oi bức.
Do có tiết học cho mùa đông, Thẩm Quan Trì không đi xa, anh ngồi trên ghế đá dưới một bóng cây ven đường, dường như đang nghe ngóng thứ gì đó.
Thấy Thư Hương Nồng và Hứa Phong Thần đi đến phố Hà Hoa, sau đó đi vào công viên Phong Sơn, anh hơi bất ngờ.
Công viên Phong Sơn rất rộng, trông như một ngọn núi vậy.
Cây cối xanh tươi, thỉnh thoảng sẽ có vài cặp đôi lui tới trên đường.
Thư Hương Nồng đột nhiên nhớ tới trận mưa lớn Thẩm Quan Trì từng bị mắc, vì vậy nói: "Đi một chút rồi về được không? Thẩm Quan Trì không cho em đi lung tung."
"Nếu cậu ta thật sự để ý tới em thì em đã không đến con phố này rồi."
"...Cậu ấy không tìm thấy em sẽ tức giận đấy, cậu ấy không dễ dỗ đâu."
Hứa Thần Phong cười cười, khoác tay lên vai cô. Thư Hương Nồng hơi khó hiểu.
Ngày thường, trừ phi phải thảo luận một số kĩ năng yêu đương, Hứa Thần Phong sẽ không chủ động đến gần cô, anh ấy là một người rất thận trọng.
"Sao?"
Ánh mặt trời phác họa rõ nét khuôn mặt sạch sẽ của Hứa Thần Phong, nhắc tới đây, quả thật điểm này của anh ấy khá giống Thẩm Quan Trì: "Trò chơi mới."
Cây cối rậm rạp, mặt trời chói chan chiếu xuống tán cây tạo thành một cái bóng thật dài.
Cách đó tầm trăm mét.
Thẩm Quan Trì âm trầm nhìn hai người rẽ vào ngã ba. Thư Hương Nồng bị khoác vai, cô đứng không vững nên bước chân có hơi lảo đảo.
Anh siết chặt ngón tay, nhanh chân đuổi theo.
Cuối đường có một cây đa lớn, anh mất dấu hai người họ tại đó.
Thẩm Quan Trì lo lắng không yên, anh nhìn khắp bốn phía rừng cây, trái tim như rớt từ cao ốc xuống.
Một số suy nghĩ chủ quan thoáng hiện lên trong tâm trí ánh, mồ hôi trên trán chậm rãi rơi xuống mí mắt, anh siết chặt hai tay.
"Thư Hương Nồng...!"