Editor: Nhung Miêu, Tịchh
Beta:
Thẩm Quan Trì về đến nhà với quần áo đã ướt sũng, anh bỏ cặp sách dính đầy nước xuống, đi thẳng vào phòng vệ sinh tắm rửa.
“A Liễu.” Chu Thanh Trí đứng ở cửa gọi tên mụ của cậu: “Bà cũng mang ít thuốc cảm cho Tiểu Nồng rồi, cháu tắm xong nhớ phải sấy khô tóc đấy. Còn nữa, trước khi ngủ phải làm xong bài tập, cháu đừng có quen thói mượn chút khó khăn mà không làm để làm lý do!”
Âm thanh nhỏ từ bên trong đáp lại” Vâng ạ”, bà cụ mới gật đầu rời đi.
Hơi nước màu trân châu trắng lơ lửng dưới ngọn đèn ấm áp.
Tay Thẩm Quan Trì chống lên tường, mặt cúi xuống mà thở phì phò, nước nóng trên mặt chảy xuống, ánh mắt không yên....
Thẩm Quan Trì mở đèn phòng lên, ánh sáng màu trắng hắt qua vòng cung trên giá sách, cậu kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Cậu lôi ra tờ giấy ghi kế hoạch học tập của Thư Hương Nồng trên giá sách sát cạnh, trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ khi cô xoay người vẫy tay rời đi nói “tạm biệt”.
Hơi thở trầm xuống...
Cậu nhớ lại buổi sáng sớm ở Thanh Châu tốt đẹp cuối cùng đó, cậu đeo cặp sách đứng trước cửa nhà nhìn vào trong nhà – đèn treo, tờ báo và mùi trà mờ ảo trong phòng khách. Bố mẹ cậu cũng cười vẫy tay, nói “ tạm biệt”.
Hết thẩy giống như mọi ngày, nhưng duy chỉ lần tạm biệt đó lại là vĩnh biệt.
Thật ra nỗi bi thương không nhiều.
Ngẫm kỹ lại, giờ Cậu đã không nhớ rõ hình dáng của họ nữa rồi.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ kêu gào, đánh rớt lá cây ngô đồng.
Gò má Thẩm Quan Trì mang vẻ trầm lặng, rút cây bút ra, viết hai chữ lên tờ giấy, rồi lại vẽ một dòng kẻ để tính toán, cậu cau mày thật sâu.
Một đời người rốt cuộc muốn nói bao nhiêu lần hẹn gặp lại
Mà lần nào đó lại là sẽ không còn được gặp lại.
Đó là một sự bí ẩn.
Giống như chơi trò đoán bài không có lối thoát.
Mà cậu ta thì không thích lúc nào cũng phải đoán!
Đợi Thư Hương Nồng suốt hai giờ đồng hồ mà không liên lạc được, cậu đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng. Nào là tai nạn xe, xã hội đen, chết đuối... Cô ấy máu me đầm đìa, nằm la liệt trên đường với đủ mọi dáng vẻ rất đáng thương! Thật khiến con người ta đau lòng!
Nhưng không sao.
Cậu đã sớm có các kế hoạch khác nhau.
Cúi xuống đỡ lấy thân thể yếu ớt của cô ấy lên, dùng quần áo của cậu phủ lên rồi lấy tay áo lau đi bụi bẩn trên người cô ấy.
Ôm hết thảy đau đớn, đưa cô ấy đi.
Tìm nơi chôn cất.
Trở lại trường vào chủ nhật sau đó.
Thư Hương Nồng uể oải đánh một giấc đến chiều, lúc đi ra đã thấy Thẩm Quan Trì mặc đồng phục học sinh chỉnh tề ngồi trên sô pha trong phòng khách đợi cô , trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ điện tử.
Cô vừa xuất hiện, cậu ta đã nhìn sang.
Thư Hương Nồng chưa kịp suy nghĩ trong ánh mắt ấy ẩn chứa điều gì đã bị Đường Vân dạy dỗ.
"Con bé lười biếng này! Mau thay quần áo đi! Người ta đã đợi con một tiếng rồi! Đúng là không có chút khái niệm về thời gian gì hết ... Đến kỳ thi tuyển sinh đại học, coi chừng không được vào phòng thi..." ! Đứa nhỏ này thật là, càng lớn càng không nghe lời.
Cô chỉ có thể: "Dạ, dạ ~~ Con biết rồi ~", rồi vào nhà thay đồng phục.
Trạm xe đang có mưa phùn, nhiều học sinh lấy cặp sách để che, một số khác không mang ô theo. Học sinh cấp ba trên chuyến 207 đã phải đi học muộn.
“Tôi không cố ý.” Thẩm Quan Trì đứng sau lưng Thư Hương Nồng giải thích.
Thư Hương Nồng ghi hận trong đầu , tức giận nói: "Biết là cậu không cố ý ~~ Nếu cậu cố ý tớ đã vặn đầu cậu xuống rồi."
Thấy cô đang lẩm bẩm điều gì đó, Thẩm Quan Trì không nghe rõ, chỉ chú ý đến vùng da cổ của cô lúc nói chuyện - rất trắng và mỏng, với những mạch máu xanh nhạt nổi rõ bên dưới.
Lúc trước không nhìn kỹ, không ngờ Thư Hương Nồng lại gầy đến vậy.
Khung xương vai cũng gầy đến đáng thương.
Dường như chỉ cần dùng chút lực hai cánh tay đã có thể xô ngã cô ấy.
Rốt cuộc từ khi nào mà Thư Hương Nồng lại yếu ớt đến vậy …
"Thẩm Quan Trì, cho tớ mượn điện thoại chơi một chút." Thư Hương Nồng đặt bàn tay lên vai cậu ấy, "Mau lên!"
Suy nghĩ bị cắt đứt, Thẩm Quan Trì lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đặt vào lòng bàn tay cô.
Điện thoại mang theo hơi ấm cơ thể, ấm áp và mượt mà. Nhưng Thư Hương Nồng đã quen với hơi ấm này từ lâu, cúi đầu xem video mà không để ý.
Gió mềm mại và nhẹ nhàng, Thẩm Quan Trì lùi lại phía sau lưng cô một bước, lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy .
Vô tình cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Cậu giương chiếc ô đen lên, cởϊ áσ ngoài ra đắp trên vai cô, Thư Hương Nồng không khỏi rùng mình, chăm chú xem phim thần tượng, lúc lên xe không cảm nhận được trên người có nhiều lớp áo đến vậy.
Buồng xe lắc lư, có rất nhiều người.
Thẩm Quan Trì đang mặc chiếc áo len màu đen bên trong, Thư Hương Nồng bị một người đàn ông lấn tới lấn lui, nhưng cô không để ý, chỉ nhìn vào điện thoại. Thẩm Quan Trì liếc nhìn hai người sau, vòng tay trước ngực cô, chống tay vào thành ghế, tách cô ra khỏi những người khác.
Một chút mùi hoa oải hương ngào ngạt, Thư Hương Nồng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, liền nghe thấy cậu ta ở sau thì thầm bằng giọng nghiêm túc.
"Sau này, cậu có thể đừng yếu ớt như vậy nữa được không."
Thư Hương Nồng:? ? ?
Cô cố hết sức ngả người ra sau, đang muốn hiểu rõ câu nói đó có ý gì, là gay hấn hay không đáng để quan tâm, chiếc xe thắng gấp, cô hét lên rồi ngả sang trái, đυ.ng trúng một cánh tay, vội ôm lấy nó để giữ vững cơ thể.
"Chết tiệt, nguy hiểm, thật là nguy hiểm!"
Thư Hương Nồng sợ hãi thở hổn hển, vén tóc trên mặt lên, cô nhìn thấy Thẩm Quan Trì đang nhìn cô với ánh mắt dò xét, rồi khẽ mỉm cười.
Đó là cánh tay của cậu ấy.
-
Những ngày tháng học cấp ba thật nhàm chán, kì cuối, kì nghỉ đông, ngày tháng trôi qua không có gì mới lạ, lại là hoa dành dành nở rộ đầu hè, năm thứ hai trung học sắp kết thúc.
Đêm mưa ở trạm xe, tối đó buồng xe 207 lắc lư, Thư Hương Nồng không hề để ý.
Bởi vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra nên cả người Thẩm Quan Trì cứ thờ thẫn.
Năm nào chúng tôi cũng cùng nhau đón Tết, cùng nhau tổ chức sinh nhật, đi ăn, đi mua sắm, đi học ... Dường như đã cùng trải qua vô số chuyện với cậu ấy.
Dưới lầu hoa thạch lựu nở rộ, một năm học mới lại đến. Chỉ trong vòng vài ngày, giáo viên của nhiều môn khác nhau đã gấp rút phát bài tập.
Bởi vì Thẩm Quan Trì muốn tranh thủ làm bài tập rồi mới đi chơi, Thư Hương Nồng cũng ở trong phòng làm bài tập với cậu ấy. Làm được nửa chừng, cô nhắc đến việc gặp Hứa Thần Phong vào ngày mai.
“Không được đến công viên Phong Sơn.” Thẩm Quan Trì nói chậm rãi với mi mắt cụp xuống.
“Tại sao?” Thư Hương Nồng ngừng viết, chống gò má nhìn sang bên cạnh.
"Không an toàn."
"Điều đó có gì không an toàn?"
Đầu bút của Thẩm Quan Trì cũng dừng lại một lúc, một giây sau anh mới tiếp tục viết. "Có ít người, dù sao hắn cũng là đàn ông."
"..."
Thư Hương Nồng cố gắng nói: "Vậy, đi Phố Hoa sen đi! Sẽ có quá nhiều người chết khi có một kỳ nghỉ."
"Có thể."
“Được rồi, đến Phố Hoa Sen.” Nói xong, cô lại dừng lại, “Vậy cậu sẽ làm gì? Gần phố Hoa Sen dường như không có hiệu sách, tất cả đều là đồ ăn vặt… Hay là cậu không cần đón tớ, tớ hứa về nhà trước chín giờ. "
Thẩm Quan Trì dừng lại, nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, có điều gì đó không tiện nói. "Tớ đang đợi cậu ở cổng vòm của Phố Hoa Sen, đừng để tớ phát hiện cậu tới trễ. Nếu không..."
Thư Hương Nồng thổi phồng cây bút trong miệng, nâng cằm lên: "Nếu không thì sao?!"
Ánh mắt cậu dịu lại, không lên tiếng.
Lời đe dọa thất bại càng khơi dậy lòng thương hại của Thư Hương Nồng, cô gãi đầu nói:
"Ồ, tớ sẽ không đến muộn chứ ~~ Đã lâu rồi mà vẫn còn nhớ chuyện đó, cậu báo thù cũng quá muộn rồi không phải sao? Không phải để cậu bị ướt dưới trời mưa thôi ư ... "
Cô nắm lấy lòng bàn tay anh, vươn đầu và cà mặt qua lại.
"Cậu có thể tát tớ vài cái! Những ngày trong mấy tháng nay cậu đối với tớ càng ngày càng nghiêm khắc. Cậu đánh tớ, đánh tớ đi! Nếu như cậu vui vẻ liền thả tớ đi!"
Đầu ngón tay bị ép cà trên mặt, có chút ngứa. Thẩm Quan Trì nhíu mày vài cái, sau đó rút tay về.
"Này, vẫn còn nhột."
Thư Hương Nồng ban đầu không thực sự tức giận, vì vậy cô ấy quay sang mỉm cười. Duỗi lưng đứng lên: "Tớ xuống lầu mua chút thịt nướng. Cậu muốn ăn cái gì?"
Nghe nói cô sẽ xuống lầu, Thẩm Quan Trì nhìn về đêm khuya khoắt ngoài cửa sổ. "Tớ và cậu cùng nhau đi."
"Liền ở cửa cổng trường, chúng mình cùng nhau đi?"
Thẩm Quan Trì không giải thích, đứng dậy và sắp xếp giấy tờ.
"Được rồi, được rồi, cùng đi."
Ngón tay trỏ của Thư Hương Nồng cầm chùm chìa khóa và đi tới trước cầu thang, đi đôi dép lê của đàn ông lớn hơn vài cỡ.
Vào mùa hè nóng nực của Lâm Khánh, Thư Hương Nồng có thể mặc ít đi, chỉ là một chiếc váy cotton ngắn hai dây, lộ ra bờ vai trắng nõn. Mái tóc dài và búi gọn sau đầu.
Thẩm Quan Trì đi theo phía sau. Vào mùa hè cũng là quần tây, áo phông bình thường được giặt kỹ, không kiểu cách, rất sạch sẽ.
Anh lắng tai nghe Thư Hương Nồng, thỉnh thoảng nhìn bóng lưng cô.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói được bật từ tầng sáu đến tầng hai.
Thư Hương Nồng đột nhiên quay đầu lại, lộ ra đôi mắt dò xét :
"Thẩm Quan Trì, tớ nghĩ cậu bây giờ thật sự rất dính người! Đi đâu cũng phải đi cùng nhau......"
Cô kiễng chân lên, dùng ngón tay chọc vào ngực anh, vẻ chán ghét: "Cậu chính là cái thứ bóng đèn sáng chói, mỗi lần thất tình sẽ không phải đi gần đây đợi tớ chứ? Đến cùng cậu lo lắng cái gì?"
Thẩm Quan Trì bị đẩy chân phải lùi về sau một cái bậc thang.
Đôi mắt cụp xuống, cộng với sự chênh lệch độ cao của bậc thang, Thư Hương Nồng nhìn thật nhỏ bé, tóc tai bù xù sau khi ngủ dậy, đôi mắt to đang nhìn hắn có chút ngốc nghếch và bướng bỉnh.
Thẩm Quan Trì chưa bao giờ có thể hiểu được điều đó.
Hứa Thần Phong, một người đàn ông đẹp trai, lại có đầu óc, tại sao lại ở cùng Thư Hương Nồng?
Cô ấy thật ngốc nghếch và mong manh, và sự tùy hứng của cô ấy thật rắc rối. Trong chuyện tình cảm cậu ta là người vô trách nhiệm, cùng cô yêu đương, bình thường không có kết cục tốt đẹp.
“ Nhìn xem, xem cái rắm!” Thư Hương Nồng dùng sức đâm ngực anh. "Đi thôi! Cậu ăn cơm xong trở về làm bài tập để tớ chép bài, ngày mai tớ còn phải ra ngoài chơi!
Cô bước xuống, hai tay để sau lưng.
Thẩm Quan Trì đi theo sau một bước trả lời câu hỏi trước: "Đến một ngày nào đó, cậu tìm được một người bạn trai đáng tin cậy, tớ sẽ không đi theo cậu nữa."
Thư Hương Nồng: "Tại sao Hứa Thần Phong không đáng tin cậy? Cậu luôn không tin tưởng người khác."
"Không thể nói."
Thẩm Triệt dừng lại, "Có cảm giác cậu ta không quan tâm đến sự an toàn của cậu. Đối với cậu, cậu ta không đủ tốt."
Mặc dù Thư Hương Nồng có nhiều tật xấu nhưng anh vẫn cảm thấy cô xứng đáng được yêu người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, và có hạnh phúc lớn nhất.