Chương 24

Editor: Nona

Beta:

Sau năm hai trung học, việc học càng nặng hơn.

Cuộc sống Thư Hương Nồng được Thẩm Quan Trì sắp xếp rõ ràng, thành tích của cô ổn định không tụt xuống, duy trì ở mức trung bình. Cô mỗi ngày đều ngủ ngon, ăn uống, đến giờ thì gọi điện cho Thẩm Quan Trì, liên lạc hẹn hò với Hứa Thần Phong cũng đều được anh lên kế hoạch trong thời gian sau giờ học.

Cuộc sống trôi qua không có phiền não.

Tất nhiên không có phiền não không có nghĩa là không có chuyện gì!

Thư Hương Nồng không dám để cho Thẩm Quan Trì biết rằng bản chất của tình yêu này là một trò chơi điên rồ. Cô chính là quá nhàn rỗi nên tìm một người có nhan sắc để giải sầu mà thôi.

Trong kỳ nghỉ hè, cô không có nối dối mà chỉ là không nói rõ ràng.

Cô và Hứa Thần Phong, nói là người yêu cũng không đúng, chính xác mà nói họ là đang trong giai đoạn tìm hiểu.

Hai người đều có diện mạo xinh đẹp, xem tình cảm không ra gì, rất được săn đón nhưng không muốn có mối quan hệ ổn định, hai người giống nhau đều kiêu ngạo, lại sợ rắc rối và muốn thử xem tình cảm ở một góc độ khác.

Không quan trọng có nghiêm túc hay không.

Chỉ là tìm đến những điều mới mẻ.

Những người trong nhóm đều đang trong tình huống này. Thư Hương Nồng được coi là trẻ nhất trong nhóm, nhưng kinh nghiệm được người khác theo đuổi thì dày đặc.

Có thể do từ nhỏ đã bị quản lý chặt chẽ, mà cô lại hứng thú với những điều mới mẻ. Nhưng Thẩm Quan Trì chính là không chấp nhận được. Cô cũng không muốn làm ảnh hưởng tới anh.

Đối với vấn đề này, cũng giống như những người bạn kia không có học thức, không có nghề nghiệp, Thư Hương Nồng chưa bao giờ để mắt đến Thẩm Quan Trì…

Đó là bí mật.

Dù sao đối với Thẩm Quan Trì, Dương Phụng Thanh cũng không phải là lần đầu tiên trở về, cho nên cũng không để ý lúc này.

Trên thực tế, anh từ nhỏ đã từng thực sự khống chế cô sao?

Vẫn là do cô có lòng dạ rộng rãi, tính cách tốt, làm cho anh cảm thấy hài lòng.

Trên thực tế, tính tình của cô và Thẩm Quan Trì đều giống nhau, cô có thể nghe lời anh không làm là không làm. Nhưng cô đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm!

Để tránh mâu thuẫn, cô sẽ nói dối Thẩm Quan Trì, tính ra số lần cũng không ít.

Anh cũng không phải lúc nào cũng thông minh, thỉnh thoảng lại đơn thuần như quả trứng, nói gì cũng tin.

Đó là một kẻ ngốc tốt.

Bởi vì nhất thời hứng khởi, cô lén xem lịch sử trình duyệt và ổ cứng máy tính của Thẩm Quan Trì, nhưng cô không thể tìm thấy “phim nhỏ” mà đám con trai trong lớp hay xem. Trong ổ cứng chỉ có các loại tài liệu học tập.

Máy tính để bàn luôn ngăn nắp và không bao giờ có bất kỳ hình vẽ bậy nào trong sách vở. Là một người có tinh thần tự giác cao từ trong ra ngoài.

Hoàn toàn phù hơp với định nghĩa của một chàng trai ở độ tuổi này.

Thỉnh thoảng Từ Thạch Dã, Đằng Việt, Trình Linh Nhã đổi vị trí về phía sau để chơi với cô. Khi họ nói về một số chủ đề nhạy cảm, Thư Hương Nồng sẽ yêu cầu họ giữ im lặng. Thứ nhất, cô không muốn làm ổn Thẩm Quan Trì bởi vì cô đổi vị trí lại đây để nghịch điện thoại. Thứ hai, cô không muốn những từ ngữ bẩn thỉu lọt vào tai của anh, giống như là cha mẹ bảo vệ con cái.

Dù sao, Thẩm Quan Trì cùng với những chàng trai khác không giống nhau.

Cơ thể của anh luôn có mùi nhà của cô. Ngoại trừ một bức tường, bọn họ chính là cùng lớn lên cùng một mái nhà. Cũng chỉ là không cùng huyết thống mà thôi.



Gió lạnh kéo dài, bầu trời đầy mây đen, mưa đang tạnh dần.

“Tối nay 8 giờ”. Thẩm Quan Trì nhìn đồng hồ và nói. “Tớ sẽ đúng giờ đến đây đón cậu, buổi tối tớ sẽ dạy thêm cho cậu một giờ, bù lại thời gian cậu đi hẹn hò.”

Thư Hương Nồng đẩy vai một cái: “Có thể không học thêm không? Thời gian thư giãn cũng phải học thì tần nhẫn quá đi~”

“Còn một tháng nữa đến kỳ thi rồi”

“…” Thư Hương Nồng mếu máo.

“Hoặc là cậu có thể đổi qua ngày hôm sau, lần này…”

“Được, được, được, tớ sẽ học!” Thư Hương Nồng đầu hàng nói, “Hai ngày cuối tuần, tớ phải học thêm, sẽ chết mất thôi, anh trai.”

Thẩm Quan Trì bị trêu chọc bởi xưng hô của cô, khóe môi cong lên.

Gió làm bung cổ áo của Thư Hương Nồng, anh đưa tay khép lại cho cô: “Đừng cảm lạnh. Cảm lạnh sẽ làm chậm hiệu suất, ảnh hưởng đến tiến độ, đến lúc đó vẫn phải bù lại hai ngày.”

Thư Hương Nồng siết chặt cổ áo của mình, rồi gật đầu cho có lệ.

Bị lợi ích của việc dùng máy tính và điện thoại ràng buộc, cô cũng không để ý xem loại ở chung như thế này có thích hợp hay không.

Bên kia đường, Hứa Thần Phong đã đã xuống taxi và nhìn qua đây.

“Vậy thì tớ đi đây, gặp lại sau!”

Thư Hương Nồng vẫy tay với Thẩm Quan Trì, đi tới chỗ Hứa Thần Phong.

Thẩm Quan Trì đứng ở bên kia đường, Hứa Thần Phong gật đầu chào hỏi, anh cũng gật đầu lại.

Nhìn thấy hai người đi rồi, Thẩm Quan Trì quay người bước đi, chuẩn bị làm theo kế hoạch đi thư viện thành phố đọc sách.

-

“Bạn nhỏ của em khá tận tâm, mỗi lần đều đưa đón em.”

Hứa Thần Phong đi về phía trước, Thư Hương Nồng đi bên cạnh, cô đáp: “Cậu ấy làm chuyện gì cũng thế, rất nghiêm túc, đặc biệt rất kiên trì.”

“Vậy à? Vậy tại sao em lại nối dối cậu ấy.”

“Đây đã là gì?”

Thư Hương Nồng không quan tâm chắp hai tay sau lưng, đi giữa đám đông luôn thu hút ánh nhìn, mang theo quầng sáng của nhân vật chính, uể oải nói: “Cậu ấy sao, chỉ tại em không làm theo lời cậu ấy, sắp xếp tốt việc học, nếu không thì cậu ấy sẽ không quản đâu.”

Hứa Thần Phong cười nhẹ: “Vậy thì hai người thật sự là…chỉ là bạn tốt của nhau.”

Thư Hương Nồng quay đầu, nhướng mày: “Chậc chậc.”

Cô nhìn Hứa Thần Phong từ trên xuống dưới, “Tại sao anh lại quan tâm đến Thẩm Quan Trì như vậy, anh sẽ không phải là…”

Nói đến đây, Thư Hương Nồng trở nên cảnh giác: “Em cảnh cáo anh, không được ra tay với cậu ấy. Cậu ấy rất đơn thuần, đừng ảnh hưởng đến cậu ấy! Thẩm Quan Trì không hứng thú với mấy cái trò này.”

“Đơn thuần?”

Hứa Thần Phong sờ sờ mũi, muốn nói làm gì có chàng trai nào đơn thuần, nhưng ngẫm lại dù sao cũng là chuyện riêng tư, không tiếp tục hỏi. Mỉm cười nhẹ nhàng.

Hứa Thần Phong tính cách dịu dàng, ngoại hình lại đẹp, nhưng Thư Hương Nồng có thể phân biệt rõ ràng sự dịu dàng của anh khác với Thẩm Quan Trì.

Sự dịu dàng của Hứa Thần Phong mang cho người khác cảm giác như được đắm chìm trong gió mùa xuân. Còn sự dịu dàng của Thẩm Quan Trì lại mang đến cho cô ấy cảm giác pha lẫn sự phức tạp, không thể nói rõ.

Thật ra, rõ ràng mà nói thì không chỉ sự dịu dàng mà còn tất cả các mặt của cậu ấy đều khiến cho cô cảm giác mơ hồ.

Khi một người nào đó còn chưa in dấu vào thế giới của bạn mà lại dùng cảm giác quan trọng và quen thuộc của bản thân chiếm giữ cuộc sống của bạn, thời gian dài sau đó, hai bên đã tiếp xúc đến mức mất cảm giác, quen thuộc đến mức đối phương giống như trở thành một phần của cơ thể, khó thể phán xét người ấy một cách khách quan.

Hiệu ứng quá nghiêm trọng rồi.

Nhưng nói tóm lại, sự dịu dàng của Hứa Thần Phong làm người khác thoải mái mà tùy ý, còn sự dịu dàng của Thẩm Quan Trì lại khiến cho Thư Hương Nồng cẩn thận từng ly từng tí.

Có thể nguyên nhân là cô biết gia đình cậu ấy.

Cô luôn cảm thấy cậu ấy có thể bình an lớn lên như bình thường, mà còn có thể vui vẻ, dịu dàng là điều rất khó rồi. Vì vậy, cô muốn trân trọng sự dịu dàng của cậu ấy, muốn thay thế giới này mang chút an ủi, dịu dàng tới số phận bị đối đãi bất công này.

____

Sau hồi sấm rền thì trời đột nhiên mưa, đi đâu cũng không thuận tiện, nên Thư Hương Nồng và Hứa Thần Phong quyết định ra khỏi trung tâm thương mại thì tách ra về. Hứa Thần PhỌng vốn dĩ muốn đưa cô ấy về, nhưng Thư Hương Nồng từ chốt rồi.

Hai người không phải là quan hệ yêu đương thật nên cô không cần nũng nịu đối phương phải làm tốt cả những chi tiết nhỏ như vậy.

Hơn nữa cô cũng cảm thấy phiền khi cả ngày đều dây dưa với nhau.

Thư Hương Nồng cầm ô đứng vòng vo một lúc mới chợt dừng lại, móc điện thoại ra xem giờ __ 21:53.

“Em về đây!”

Cô thấp giọng nói rồi nhét điện thoại vào túi, chạy vội vàng đi trạm xe số 201.

Đêm mùa đông rất vắng, dọc theo đường lớn là một hàng dài đèn đường cao, mưa bụi bay nghiêng tùy ý trong đêm mờ mịt giống như phác họa những đường nét của bức tranh.

Ở trong trạm xe, một thiếu niên đang an tĩnh ngồi trong tiếng “lẹt xẹt” của nước mưa bị mái che ngăn lại.

Cậu ta để cặp sách màu đen bên cạnh người, cúi thấp đầu đọc cuốn sách đang để trên đùi. Giọt mưa bắn tung tóe dưới chân làm cho ống quần và giày của cậu đều bị ướt và dính ít bùn bẩn.

Gương mặt và mu bàn tay của cậu vẫn sạch sẽ như cũ trong mưa đêm bẩn thỉu.

“Thẩm Quan Trì!”

Thư Hương Nồng cầm dù chạy đến bên cạnh cậu, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, gương mặt tức giận bị tiếng mưa ồn ào xoa dịu đi, “Cậu ngốc sao? Không biết tìm chỗ trú mưa hả!”

Cô sờ lên tóc cậu, “Nhìn xem, tóc của cậu đều ướt cả rồi!”

Thẩm Quan Trì ngẩng đầu lên, gò má đều là nước mưa.

Nhìn kỹ lại mới thấy, thật ra nước mưa bay tới đã làm cho trang sách đang mở đều bị ướt đẫm, không biết trang sách này đã để vậy bao lâu rồi – cậu vốn dĩ không phải đang đọc sách.

“Quần áo của cậu làm sao mà ướt như vậy, đâu đâu đều là giọt nước!”

Ngón tay của Thư Hương Nồng để trên bả vai ướt nhẹp của cậu bỏ ra, chà xát với nhau, cả khuôn mặt đều là sự thắc mắc. Cô bỗng phát hiện ra sắc mặt Thẩm Quan Trì đã tái nhợt, ánh mắt thâm trầm gay gắt.

“Tớ vừa đi tìm cậu nhưng không mang ô.” Cậu khàn giọng nói một cách ngắn gọn, giọng nhẹ đến mức bị tiếng mưa to nhấn chìm, “Đến giờ rồi mà cậu mãi không trở lại.”

“Há.”

Thư Hương Nồng gật nhẹ đầu, rồi nhìn cậu cả người đều là nước rơi nhỏ giọt mà vẫn đang chuyên chú nhìn chằm chằm mình, vừa tức vừa không nói:” Cậu có thể đừng ngốc như vậy được không, đừng nghiêm túc như vậy chứ Thẩm Quan Trì? Tùy tiện đợi một chút là được rồi mà.”

Cô lấy khăn giấy trong túi ra rồi đưa cho cậu lau tóc: "Cậu thật là, cậu học tốt như vậy mà sao không biết tùy cơ ứng biến hả....nhìn cậu giờ ướt khác gì con chó chứ!"

Thẩm Quan Trì đột nhiên đứng dậy, cúi người xuống rồi ôm chặt cô.

Cả người Thư Hương Nồng đều ướt nên cảm thấy khó chịu.”Sao, làm sao vậy? Nè, cậu dán sát vào người tớ làm tớ lạnh quá.”

Lúc này, cánh tay của cậu mới buông lỏng chút, kéo người giữ khoảng cách. Cậu khàn giọng nỉ non ở bên tai cô một câu:

“Tớ cho rằng cậu chết đâu đó rồi.”

Thư Hương Nồng không nghe rõ, “Cái gì? Cậu nói to chút.”

Thẩm Quan Trì lại mím chặt môi, không chịu nói lại.

Mưa đem rơi xuống, những toà nhà của thành phố biến thành những bóng đen xám xịt dày đặc. Chuyến xe số 201 cuối cùng từ trong bóng đêm sâu thẳm chạy tới, bánh xe lăn nhanh “rào rào” trong nước đọng trên đường lớn, dừng lại bên cạnh.

Thẩm Quan Trì một tay nắm chặt cổ tay của Thư Hương Nồng, một tay xách cặp và cái ô mà sải bước.

“Chúng ta về nào!”