Chương 23

Editor: Xù Gemini, chocopie, Kar

Beta:

Ngày hôm sau, 31 tháng 8.

Khuôn viên sau kì nghỉ hè yên tĩnh trở lại náo nhiệt.

Sau khi giúp giáo viên chủ nhiệm giải quyết các việc vặt đã báo cáo, Thẩm Quan Trì đi nhanh xuống tòa nhà dạy học. Thư Hương Nồng đã đợi anh ta ở lối vào của tòa nhà, ăn kem, bên cạnh còn có hai ba nam nữ ăn mặc phong cách.

Thẩm Quan Trì không quen những người bạn của cô và cũng không để ý đến nó. Từ trước đến nay, chuyện giao lưu giữa học sinh giỏi và học sinh cá biệt không nhiều.

Anh đi ngang qua không thèm liếc mắt. Thư Hương Nồng vẫy tay chào tạm biệt bạn mình rồi tự động đi theo anh.

Tại lối ra của tòa nhà dạy học, một cô gái để tóc mái đã chặn Thẩm Quan Trì lại và đưa cho anh thư tỏ tình. Cô cúi đầu không dám nhìn vào mặt anh, sau khi bày tỏ lòng mình, cô nhìn thấy Thư Hương Nồng đang đi sau Thẩm Quan Trì một bước.

——Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi môi như vẽ, mặc chiếc váy đen thắt nơ lưng, khoác một chiếc áo mỏng trong suốt, đơn giản tùy tiện, trang điểm phá cách. Cô gái nổi nhất trường, người đẹp thu hút mọi ánh nhìn.

Cô gái thoáng sững sờ, cảm thấy thiếu tự tin, cẩn thận dè dặt đứng đó.

“ Thẩm Quan Trì, tớ đợi cậu ở phía trước nhé ”. Thư Hương Nồng bỏ lại một câu rồi chủ động tiến ra xa.

Thư Hương Nồng thấy quá buồn chán liền lấy điện thoại ra chơi, Thẩm Quan Trì cũng không cầm lấy. Cô nhìn về phía xa nơi có bóng dáng xinh đẹp của anh,thấy Thẩm Quan Trì nghe cô gái kia nói xong liền đáp lại qua loa vài câu rồi bước đi, thư tình cũng tịch thu mất. Cô gái trông theo bóng anh đi ngày một xa dần.

“Tớ làm ảnh hưởng đến vận đào hoa của cậu phải không ?”Lúc đi ra khỏi cổng trường Thư Hương Nồng hỏi “ Không thì tớ quay lại giải thích nhé ?’’

“ Không cần ”

“ Vì sao?”

“Tớ từ chối rồi ”

Thư Hương Nồng :......

Cô liếc liếc người bên cạnh. Mặt trời chói chang, Thẩm Quan Trì đã đổ mấy giọt mồ hôi nhưng biểu tình lại không hề khó chịu, vẻ mặt bình tĩnh thanh lãnh.Thư Hương Nồng nhớ lại cô gái vừa nãy trông rất dịu dàng,cũng rất đáng yêu

“Thẩm Quan Trì, thực ra cậu không thích con gái đúng không ?...Bản lĩnh đàn ông của cậu đâu rồi ?” Thư Hương Nồng lắc lắc đầu : “Chẳng lẽ cậu không có tình cảm ?”

Thẩm Quan Trì từ đáy mắt liếc nhìn cô một cái. Đôi mắt đen láy ẩm ướt sâu lắng, mặt trời cũng chiếu không rõ.

Thư Hương Nồng cắn cắn môi dưới ,vừa tự tát tát miệng mình vừa nói “Nói bậy, nói bậy này”

Cô nhanh trí chạy ra một cửa hàng tiện lợi cách đó khoảng hai, ba trăm mét để mua đồ.

Thẩm Quan Trì chậm rãi đi theo sau.

Nhớ lại hai câu nói của cô vừa rồi, ánh mắt anh nhìn vào ánh mặt trời chói chang đến sững sờ.Đôi lông mày nhíu chặt.

Một lát sau, Thư Hương Nồng đi mua kẹo cao su trước đó đã đứng chờ ở bên ngoài cửa hàng. Cô chắp hai tay sau lưng kiễng chân đứng lên bóng của chính mình. Lúc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, cô mỉm cười. Tóc đuôi ngựa mềm mại buông xuống trên vai, hai hàng lông mày lá liễu thanh mảnh, tinh tế nằm trên khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn. Cô hướng về phía Thẩm Quan Trì vẫy vẫy tay.

Mọi người đều nói Thư Hương Nồng rất xinh đẹp. Có rất nhiều nam sinh thích cô.

Thẩm Quan Trì cũng thừa nhận điều đó.

Đối với Thư Hương Nồng,ngoài sự quan tâm, ân cần săn sóc từ bé ra thì tình cảm của cô chưa bao giờ dao động.

Anh bước đi có chút nhanh, thở ra một hơi.

Không thể yêu ai.

Anh cũng không nghĩ như vậy

Tất cả các cô gái vừa rồi họ đều rất xinh đẹp nhưng chẳng khơi dậy trong anh chút cảm xúc nào.

Có lẽ anh trời sinh chính là một kẻ vô tình.

Đối với mọi thứ,tất cả tình cảm cảm xúc đều bị tê liệt.

Bản thân quý trọng tất cả đến khi mất đi nghĩ lại không nuối tiếc

Có một bí mật mà Thư Hương Nồng không biết.

Thực ra mỗi ngày anh đều tưởng tượng ra cảnh cô chết đi.

" Thẩm Quan Trì" Thư Hương Nồng chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn anh rủ mắt xuống : “ Đang nghĩ gì thế ? Cậu cười một cái đi ”

Thẩm Quan Trì nâng mắt , khóe miệng cong lên.

Dưới ánh mặt trời, ánh mắt anh giống như bọt biển mềm mại bồng bềnh trôi trên đại dương: “ Không có gì ”.

Thời gian Thư Hương Nồng và Hứa Thần Phong giao hẹn là bốn giờ chiều.

Lúc đến, thấy thời gian còn sớm Thư Hương Nồng liền đề nghị đi dạo, chơi một chút ở gần trường.

Ở ngã tư, hầu hết đều là sinh viên cho nên bộ đồng phục màu trắng và xanh lam của trường Cao trung trên người Thẩm Quan Trì rất nổi bật. Người đi đường đều nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lạnh lùng bên cạnh là một cậu con trai rất tuấn tú.

Thư Hương Nồng ăn kem và xiên que chiên giòn xong lại kéo Thẩm Quan Trì đi chơi …. tốn không ít thời gian và tiền lẻ. Tất cả đều chơi hết một lượt.Không lâu sau đã sắp đến bốn giờ.

Cô chơi đùa có chút mệt, chút hứng thú trước đó cũng dần dần biến mất.

“Thẩm Quan Trì, sao tớ cảm giác như tớ tới đây hẹn hò với cậu nhỉ ” Thư Hương Nồng cầm nửa ly nước trái cây dựa vào cây đa ngoài cửa …. hóng mát, có chút thích thú:” Cũng cần suy nghĩ một chút. ”

Thẩm Quan Trì nhìn đồng hồ: “ Bốn giờ rồi”.

Anh dừng lại một chút: “ Nếu cậu còn đang suy nghĩ thì chúng ta có thể đi về. ”

Thư Hương Nồng cắn cắn ống hút, khi nước chanh màu xanh vị chua ngọt vừa vào miệng thì một bóng dáng mặc áo sơ mi ô vuông màu xanh nhạt, mặc quần bò, đi giày đá bóng màu trắng bước ra từ cổng …… Anh đi về phía hai người, ánh mắt hướng lên, mỉm cười dịu dàng.

Thư Hương Nồng nuốt nước trái cây trong miệng xuống.

Hứa Thần Phong thấy Thư Hương Nồng dưới tán cây phía xa,để lộ nụ cười, ánh mắt di chuyển sang bên cạnh thấy một cậu con trai cao gầy đang im lặng đi đằng sau cô thì có hơi kinh ngạc và cảnh giác.

Cậu con trai kia da trắng đến mức khiến người ta lo sợ. Đôi mắt sáng ngời kia cũng đang nhìn về phía anh.

Thời tiết nóng nực nên tiệm được mở điều hòa khá lạnh.

Thẩm Quan Trì ngây người một lát liền biết ý rồi lấy cớ đi ra ngoài để Thư Hương Nồng và Hứa Thần Phong trò chuyện với nhau.

Tuy rằng đây là lần đầu gặp mặt nhưng cả hai đều hiểu nhau rất rõ.

Thư Hương Nồng tựa lưng vào ghế tựa, tay đỡ lấy tay, môi ngậm lấy ống hút uống cạn ly nước. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đối phương không chút sợ sệt.

Hứa Thần Phong có chút choáng ngợp, anh cúi đầu mỉm cười hướng mắt lên: “ Cậu có vẻ chín chắn hơn so với tuổi thật, kinh nghiệm trong chuyện tình cảm cũng rất phong phú. Chắc hẳn cậu được rất nhiều người theo đuổi.”

“ Không ”. Thư Hương Nồng để ly trà xuống, khóe miệng nhếch lên: “Cậu là người đầu tiên”.

Anh hướng mắt về phía Thẩm Quan Trì vừa ngồi : “Cậu bạn vừa nãy của cậu trông khá được đấy, không biết cậu ấy đã có bạn gái chưa ?”

“Học sinh đứng đầu lớp chúng tớ đấy. Cậu ấy lấy đâu ra bạn gái chứ, người ta chỉ thích đọc sách thôi”. Thư Hương Nồng chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm mặt, đôi mắt hiện lên ý cười: “Như vậy là anh trai đây không có hứng thú với tớ mà là với bạn của tớ hả ? Vừa rồi cậu vẫn nên nhìn nhiều chút”.

Hứa Thần Phong ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Thư Hương Nồng khẽ cười.

Họ gặp nhau trong nhóm bạn bè với mục đích tìm kiếm tình yêu và các cuộc hẹn hò. Hứa Thần Phong là trưởng nhóm.

Bình thường cũng có không ít cô gái tham gia nhóm, cơ bản thì mỗi người đều tự tin xinh đẹp, nhưng khi bước vào môi trường xa lạ ít nhiều có chút nhút nhát ngượng ngùng, nhưng cô gái với mái tóc đen này rõ ràng dũng khí không hề nhỏ!

Dám tiếp cận anh.

Càng tức giận hơn là sau khi thấy ảnh của anh, cô nàng lại có thể không chút để ý, thực khiến anh tổn thương. Cho nên vì một chút lòng tự trọng ngây thơ, Hứa Thần Phong chọn một bức ảnh đẹp hơn đăng nó lên vòng bạn bè, sau một chút cảnh giác, tiểu muội muội đã đưa mắt nhìn anh ta.

Đã biết được tên cô ấy.

Thư Hương Nồng.

Ấn tượng đầu tiên là nét xinh đẹp cổ điển, nhưng nhìn vào ảnh chụp và video của cô ấy mới nhận ra cô ấy thực sự là cô nàng kiêu ngạo.

Anh ta bị uất ức mấy tháng qua.

Thư Hương Nồng còn xinh đẹp hơn so với dự đoán của anh ta, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Học sinh trung học bây giờ thực sự không thể coi thường.

Hứa Thần Phong xem xét rồi nói: "Dáng vẻ của em với tiểu đồng bọn .. hình như không giống nhau lắm?"

Thư Hương Nồng gật gật đầu. "Đương nhiên không giống nhau rồi, anh ấy giống như là người nhà của em, em sợ anh ấy, không ngoan một chút thì anh ấy sẽ mắng em."

"Sợ cậu ta sao?"

"Ừm.."

Mặt Hứa Thần Phong có chút ý cười, ngẫu nhiên nhìn qua tấm kính thuỷ tinh cách đó không xa cũng có một chàng trai nhìn về phía họ. Thư Hương Nồng nói đến đây, anh ta thuận tiện hỏi: "Câu lạc bộ? Anh có tổ chức một câu lạc bộ tâm lý học ở trường.."

Năm giờ nắng như thiêu đốt, hơi nóng từ mặt đất bốc lên, mồ hôi toả ra ướt đẫm.

Thẩm Quan Trì đứng bên cạnh đường cái.

Mồ hôi theo gò má anh chảy xuống, dọc theo cổ thấm vào chiếc áo sạch sẽ, làn da trắng như tuyết, nhìn có vẻ gầy yếu. Anh nhấc mắt liền đi đến quán trà sữa, tầm mắt xuyên qua kính thuỷ tinh nhìn thấy bóng dáng Thư Hương Nồng.

Vào khoảnh khắc đó, ánh mắt chạm nhau. Anh khẽ cau mày.

Đó là một chàng trai trẻ.

Hứa Thần Phong nhìn thời gian trên điện thoại. "Bữa tối muốn ăn ở đâu? Anh mời."

"Để hôm khác đi!"

Thư Hương Nồng móc túi nhỏ trong tay đứng dậy, "Chờ anh lâu quá, gần Đại học Khoa học và Công nghệ có vẻ nhàm chán." Ngón cái làm động tác gọi điện thoại, "Giữ liên lạc nha?"

Hứa Thần Phong gần đầu. Nhớ đến chính mình suýt chút nữa bị tiểu muội muội này trêu chọc, trong lòng cười khổ. "Em muốn đùa giỡn thì tôi đùa cùng em, đùa đến khi em nói trò chơi này chấm dứt."

Thư Hương Nồng nói Ok.

Ánh mắt Hứa Thần Phong nhìn sang chỗ khác: "Em muốn tìm soái ca để yêu đương, sao lại không cùng với đồng bọn của mình? Cậu ta còn đẹp trai hơn cả tôi."

Thư Hương Nồng đặt điện thoại Thẩm Quan Trì vào túi, nghe vậy lông mày khẽ cau lại, nghĩ đến điều này làm cô nổi cả một tầng da gà.

Hứa Thần Phong kinh ngạc nhìn biểu tình kì quái của cô.

"Em nắm tay cậu ấy giống như nắm tay bản thân... Chưa từng nghĩ tới việc yêu đương!"

-

Thu dọn đồ rồi rời khỏi tiệm trà sữa, Thư Hương Nồng liếc mắt thì thấy Thẩm Quan Trì đang đứng ngoài cửa dưới trời nắng nóng. Nhìn gương mặt thanh khiết sạch sẽ rất gây chú ý của anh. Cô mỉm cười rồi bước tới.

Cô sẽ không yêu đương với Thẩm Quan Trì đâu.

Không chỉ quá quen thuộc, mà còn biết rõ tính cách cặn bã của bản thân.

Nhiều năm nay cô được rất nhiều chàng trai theo đuổi, cô cũng có kinh nghiệm.

Cảm thấy Thẩm Quan Trì hẳn là người không dễ dàng rung động, nhưng một khi động tâm sẽ là loại người đòi sống đòi chết.

Anh không phải là người mà cô có thể trân trọng.

Đương nhiên, giả thiết này thực sự ngớ ngẩn.

Thẩm Quan Trì không thể thích cô?!

Anh mới không điên.

Chậc...

Hình ảnh ấy ngẫm lại khá buồn nôn!

Thư Hương Nồng lắc đầu.

Hứa Thần Phong cười nhẹ, hồi tưởng lại ánh mắt đối diện cách tấm kính thuỷ tinh kia.

Khuôn mặt nam sinh ngây ngô, đôi mắt sâu không thấy đáy, ánh mắt dị thường bình tĩnh, loại ánh mắt bảo vệ và khống chế đồ vật của chính mình này...

"Có chút thú vị."

-

Quay trở lại trường học, toàn bộ chỗ ngồi đã kín, một vài hành khách đứng thưa thớt, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ xe. Không có điều hoà chỉ có ô cửa sổ l*иg lộng gió.

Thẩm Quan Trì cầm lấy tay vịn, Thư Hương Nồng trốn sau lưng anh, tay nắm lấy tay áo đồng phục của anh, nghiêng đầu nhìn: "Thẩm Quan Trì, cậu có ngốc không vậy? Không biết tìm chỗ nào có điều hoà đứng sao? Tại sao lại đứng dưới nắng chờ tớ?.."

Thẩm Quan Trì ngoái đầu nhìn lại. Lông mi cùng con mắt được ánh mặt trời phủ một tầng vàng nhạt, dịu dàng ấm áp.

"Chỗ đó không khí tốt." Anh đơn giản nói.

"Này... Cậu chính là đồ ngốc!"

Thư Hương Nồng khó hiểu, nhưng cũng lười suy đoán tâm trạng của anh. Thẩm Quan Trì thu hồi ánh mắt, cũng không nói là bởi vì lo lắng cho an toàn của cô mới không dám đi chỗ khác.

"Quần áo cậu ướt hết rồi." Ngón tay Thư Hương Nồng chạm vào lưng anh, áo trắng ẩm ướt dính sát vào da anh. Mùi mồ hôi mang theo một chút hương thảo từ nước xả quần áo.

Thư Hương Nồng sau lưng chọc vào cổ anh: "Cậu đổi nước giặt à? Tớ nhớ hồi trước rõ ràng là mùi hoa nhài."

Thẩm Quan Trì chậm rãi cúi đầu.

Trong ánh nắng hoàng hôn ấm áp, cô ngước lên nhìn anh cười, hai mắt sáng lấp lánh giảo hoạt, giống như đá mặt trăng.

Trái tim chợt dao động, Thẩm Quan Trì dùng bàn tay còn lại vén lại vài sợi tóc trước mặt Thư Hương Nồng. Khoé miệng bất giác nhếch lên.

"Đứng lên đi! Nắm tớ chắc vào."