Chương 21: Tớ hỏi cậu có đẹp trai không?

Edit: lehmit

Beta:

------

Mùa hè nào cũng như thế.

Trời nóng nực, có kem thì bài tập hè có thể kéo dài hơn, còn có bạn học Thẩm Quan Trì ở nhà bên cạnh.

Cuộc đối thoại kỳ lạ vào đêm hôm đó, lúc đầu Thư Hương Nồng cũng không để tâm lắm, dần dần chỉ xem như một câu nói đùa. Mãi đến khi gần kết thúc nghỉ hè, cô mới mơ hồ phát hiện: dường như Thẩm Quan Trì có hơi thay đổi.

Cụ thể như thế nào thì cô cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy sự chú ý của anh đối với cô hình như nhiều hơn.

Ngược lại, bố mẹ cô lại đối xử khác biệt. Bọn họ thường gọi Thẩm Quan Trì tới nhà ăn cơm, thái độ rất tốt giống như đối xử với con trai của chính mình.

"Thẩm Quan Trì, thực ra cậu mới là con ruột của ba mẹ tớ đúng không… Còn tớ từ trước đến giờ chỉ là 我根本是他们充话费送的 !"

Đêm trước khai giảng năm thứ hai cao trung, Thư Hương Nồng ở trong phòng Thẩm Quan Trì để làm bài tập hè, liếc mắt và nghiêm mặt nhìn anh:

"Tại sao lại như vậy?"

"Tớ cảm thấy ngay cả bố mẹ tớ cũng thực sự yêu thích cậu."

Dừng bút lại, Thẩm Quan Trì nhìn sang, nở nụ cười.

Thư Hương Nồng nhún vai, hờn dỗi: "Thẩm Quan Trì, ánh mắt này của cậu có ý gì? Làm cho tớ cảm thấy chính mình như thú cưng của cậu, có thể đừng ân cần như vậy hay không."

Thực ra là dịu dàng nhưng cô cố ý thay đổi từ để trêu chọc anh.

Thẩm Quan Trì cười ra tiếng, khiến giọng nói của anh cũng trở nên trầm. Anh cầm quyển sách bài tập đang làm của cô, lật vài tờ, dùng bút đánh dấu: "Những bài này không khó, cậu có thể làm được. Buổi tối tớ sẽ kiểm tra cho cậu."

"Hả??"

"Làm sao có thể?"

Thư Hương Nồng lắp bắp: "Không phải cậu nói buổi tối cho tớ lên mạng sao?"

"Tớ sẽ đưa máy tính cho cậu sau khi kiểm tra xong."

"Cậu còn muốn kiểm tra xong hả?"

Nói xong tầm mắt Thẩm Quan Trì thu lại, giọng điệu mang theo sự ép buộc: "Cậu hãy nắm chắc thời gian. Nếu cậu làm không tốt thì sẽ không được dùng đâu!"

Hai tháng qua, vì để có thể được dùng máy tính Thư Hương Nồng đã làm thỏa thuận như thế này vô số lần, tiềm thức đã cam chịu việc này. Vì vậy mặc dù đau đầu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cầm bút viết.

Đang viết thì Thư Hương Nồng gặp phải một bài hàm số nhưng cô không thể giải được, dần dần cô bắt đầu nóng nảy.

Nhớ tới việc vì để lên mạng mà trong hai tháng của kỳ nghỉ hè, mỗi ngày cô phải làm bài tập đúng hạn. Càng nghĩ càng giận, cô đem bút đập bể——

"Thẩm Quan Trì, cậu bắt nạt tớ như vậy để làm gì hả? Không phải cho tớ mượn máy tính dùng một chút thôi sao, còn hành hạ tớ như thế. Nếu không phải máy tính nhà tớ bị khóa thì tớ cũng không tìm cậu đâu…. Tớ không muốn làm!"

Cô lấy chân đạp một cái, bài tập bị đẩy ra xa, vẻ mặt khó chịu: "Không làm!! Mẹ kiếp."

Ngón trỏ Thẩm Quan Trì đang dừng ở trang sách anh đang xem, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: " Một phút mà cậu đang lãng phí có thể dùng để lên máy tính. Đáng tiếc...."

". . . . . . . . . . . ." ! !

Trong một giây Thư Hương Nồng vội vàng nhặt bút lên, tranh thủ viết.

Tên này tính toán đến từng phút, nhiều một phút cũng không được! Tính tình không thể đùa giỡn. . . . . . Muốn đánh cũng phải chờ đến lúc được dùng máy tính mới có thể đánh.

-

Sau khi làm xong bài tập và kiểm tra vào buổi chiều, như thường lệ Thư Hương Nồng ngồi trong phòng Thẩm Quan Trì dùng máy tính đến tối.

Thẩm Quan Trì chỉ cho cô sử dụng đến chín giờ.

Đến lúc đó anh sẽ đến lấy máy tính về, sau đó lên mạng một lúc.

So với lúc lên mạng ở nhà, Thư Hương Nồng càng thích ở đây hơn, không bị bố mẹ càm ràm. Chỉ là thời gian vui vẻ cũng thực sự trôi qua rất nhanh ….

Thư Hương Nồng kéo tay Thẩm Quan Trì đang đóng máy tính lại: "Thẩm Quan Trì, cho tớ dùng thêm một chút nữa đi ~"

Cô giơ ngón trỏ lên: "Chỉ mười phút, mười phút nữa thôi!"

Thẩm Quan Trì vừa mới gội đầu xong, trên người có hương thơm rất nhẹ, khuôn mặt hờ hững: "Ngày mai cậu có muốn tới không?"

". . . . . . Nếu cậu muốn khen tớ thông minh thì cậu cho tớ chơi thêm mười phút đi!"

Thẩm Quan Trì thu tay về, ánh mắt bình tĩnh: "Bài tập hôm nay của cậu sai rất nhiều, tớ không tìm được lý do có thể thưởng cho cậu."

". . . . . ."

Thư Hương Nồng đau đầu. Người này thật sự là!

Nhìn thấy anh thu dọn bàn học đã bị cô làm cho lộn xộn, Thư Hương Nồng suy nghĩ một lúc, chống cằm: "Tớ nói thật vậy."

Tay Thẩm Quan Trì dừng lại một chút, nhìn cô.

Thư Hương Nồng cười: "Tớ đang yêu! Tớ muốn lên mạng để chúc ngủ ngon với bạn trai, cũng không tốn nhiều thời gian, cậu châm chước cho tớ với."

Thẩm Quan Trì ngây người.

Bà Chu đang ở phòng khách, Thư Hương Nồng lặng lẽ đóng cửa lại, xoay người khẽ nói: "Dù sao cũng đừng nói thẳng ra, bị bố mẹ tớ biết được thì chết mất."

Thẩm Quan Trì chậm rãi nhìn cô, quên cả việc để quyển sách trong tay xuống, vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Thư Hương Nồng kéo cậu ngồi xuống bàn học, mở máy tính, thuần thục lên QQ của chính mình, bấm vào người tên "Wind" .

Tư liệu cho thấy: giới tính nam, 20 tuổi, sinh viên Đại học Khoa học và công nghệ Lâm Thanh.

"Có phải rất đẹp trai không?" Thư Hương Nồng bấm vào bức ảnh và chia sẻ cho Thẩm Quan Trì.

Cô giống như con diều hâu đang khoe khoang bắt được con mồi.

Thẩm Quan Trì nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cánh tay bị Thư Hương Nồng đυ.ng vào, ánh mắt nhìn về phía cô.

"Tớ hỏi cậu có đẹp trai không?"

Anh chậm chạp gật gật đầu: "Tạm được."

Mắt Thư Hương Nồng nhìn về màn hình máy tính, đôi mắt đen tỏa sáng lấp lánh.

Cô mới vừa đăng nhập, Wind bên kia vẫn online chờ cô.

Cô gõ vài chữ đơn giản cho bạn trai, một lúc sau thì ấn nút gửi. Cô chống cằm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười, vẻ mặt và cử chỉ hoàn toàn khác khi ở cùng Thẩm Quan Trì.

Cô quay đầu lại tự động cất đi.

"Mỗi lần tớ hỏi cậu, cậu đều nói là tạm được. Cậu không thể nói cái khác sao Thẩm Quan Trì? Quá qua loa."

". . . . . ."

Thẩm Quan Trì mím môi, trong đầu không thể không nghĩ đến cảnh hồi sơ trung Thư Hương Nồng yêu sớm bị đánh đòn, phải quỳ gối, bộ dáng vừa phản nghịch vừa đáng thương.

Anh im lặng khoảng một phút: "Các cậu bắt đầu khi nào?"

"Cậu còn nhớ anh giúp tớ sửa máy tính không? Lúc ấy là mới quen biết. Nhưng mấy tháng gần đây mới bắt đầu yêu nhau."

Thư Hương Nồng lấy tay vén tóc lên sau tai, ngắm bức ảnh chụp trong QQ.

"Chủ yếu lúc đó tớ không biết anh ấy rất dễ nhìn… Nhưng mà là anh ấy tự mình dâng lên tay tớ, tớ cũng không thể đuổi anh ấy đi đúng không? Không thể được."